Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1126: Vòng vàng của chị đâu rồi?
Cập nhật lúc: 2025-06-10 09:54:53
Lượt xem: 163
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa nhìn thấy Mao Lệ, bao nhiêu "thù cũ hận mới" trong lòng Ngô Lan lập tức ùa về, không phải nói bây giờ là cái thời đại: ai vô tâm thì càng sướng sao! Riêng chuyện hiếu kính với người già, ai mà hiền lành mềm lòng thì người đó thiệt thòi nhất!
Lúc này bà giơ cổ tay lên, xoay xoay bàn tay dưới ánh đèn của quầy nữ trang, ánh sáng ở quầy đều được thiết kế kỹ lưỡng, chỉ cần khẽ vung tay là lấp lánh ánh vàng rực rỡ, rồi bà ngửa mặt nói đầy khoa trương:
“Nặng hả? Trời ơi, có chưa tới mười vạn thôi mà, nặng cỡ nào được chứ!”
Bên cạnh, Lục Tĩnh suýt thì phì cười thành tiếng.
Được lắm, cái câu “chưa tới mười vạn” này thật chất! Không ngờ bà thông gia tương lai của mình lại cũng "châm chọc" kiểu tinh tế đến vậy!
Còn nhân viên bán hàng thì khỏi nói, gặp đúng kiểu khách như vậy là thích nhất, vội vàng hùa theo:
“Đúng vậy đúng vậy! Mới chưa tới mười vạn, chị cứ mua về đeo chơi đi, thực ra em thấy kiểu chủ lực của cửa hàng mình là hợp nhất với dáng chị luôn ấy!”
“Thế à?” Ngô Lan xưa nay chưa từng được tâng bốc trực tiếp kiểu vậy, dù đang cố ý "cà khịa" người khác, cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn bởi ánh nhìn:
“Trời ơi, cái vòng này đẹp thật đó!”
Chiếc vòng to nặng trĩu nằm trên tấm nhung đen, chỉ nhìn kích cỡ thôi đã biết giá không hề rẻ. Mà lúc này Mao Lệ lại vừa bị "ngó lơ", vừa không đủ tiền mua chiếc như vậy, trong lòng chỉ thấy chua loét nhân đôi!
Thực ra bảo là không mua nổi thì cũng không hoàn toàn, nhà bà ta cũng có chút của ăn của để, nhưng cái cảm giác phải “cắn răng rút tiền tiết kiệm” để mua, làm sao sánh nổi với kiểu “quẹt một phát là xong” như Ngô Lan chứ!
Càng nghĩ càng tức:
“Hừ!”
“Ngô Lan này, thím cũng thật là, sao lại ăn diện như trúng mánh thế chứ… Có tiền thì sắm cho mình vài bộ quần áo cho đàng hoàng một chút đi! Nhìn cái áo len của thím xem, nhạt nhẽo tẻ nhạt, đến cái hoa văn cũng không có.”
À há! Gặp trúng rồi đây!
Ngô Lan buổi sáng mới được nhân viên tiệm len "rót mật vào tai", bây giờ đầu óc toàn những từ như "cao cấp, xa xỉ mà khiêm nhường".
Người ta nói không sai! Nhà giàu thật sự, trên quần áo đến cái logo cũng chẳng cần có! Áo lông cừu cao cấp như bọn họ là phải toát lên khí chất, người sống chưa tới tầng lớp đó thì đâu nhìn ra được!
Lúc này bà hắng giọng một cái, rồi thở dài:
“Lục Tĩnh này, chị nói gì rồi nhỉ? Cái áo len năm ngàn rưỡi này đúng là không bằng cái hai vạn kia đâu, sớm biết thế thì chị lấy cái kia luôn rồi!”
Lục Tĩnh cố nhịn cười, nghiêm mặt ra vẻ nghiêm túc, như thể chẳng hề biết cái áo này đang giảm giá còn 688, lại còn hai người họ mua cùng một mẫu:
“Đúng đấy, lần sau nhất định phải chọn loại mắc hơn, chứ không thì có người không nhìn ra được đẳng cấp!”
Tuy chưa rõ lắm người trước mắt có ân oán gì với Ngô Lan, nhưng nhìn tình huống vàng vòng hôm nay, vàng xua tà, thì đối phương chắc chắn không phải người tốt, phải cho một đòn phủ đầu mới đúng!
Không ngờ lại trúng ngay điểm yếu nhất của Mao Lệ.
Bởi vì bà ta… thật sự sống rất tiết kiệm. Tuy nhà có chút làm ăn buôn bán, nhưng thật sự chưa từng mua món quần áo nào gọi là “xịn”. Còn vụ vàng vòng? Ồ! Bà ta còn đang tính để dành cho con dâu sinh cháu nội mấy năm nữa kia kìa!
Trên cổ tay lúc này chỉ lấp ló một món trang sức vàng mỏng mảnh đến khó mà thấy nổi…
Và giờ đây đã bị ánh mắt Ngô Lan tóm trúng!
Thao Dang
Mao Lệ thà c.h.ế.t không nhận thua, cố chấp nói:
“Có gì mà phải tự đắc? Thật là thiển cận, mua mấy món vàng là tưởng mình giàu lắm vậy á… Chúng tôi á, trên người ngày nào chẳng đeo, còn chẳng thèm để tâm đến nó!”
Nói thì nói vậy, nhưng vừa thốt ra, Ngô Lan lập tức nhớ ra gì đó, kéo bà ta ra ngay quầy nữ trang:
“Chị dâu này, tôi nhớ mấy năm trước chị mua cái vòng vàng rồi phải không? Đeo lâu vậy có đổi màu không? Đưa tôi coi so sánh chút đi nè!”
Mao Lệ: ???
Ngay sau đó, bà ta đổ một thân mồ hôi lạnh!
Vội vã vùng vẫy: “Thôi thôi thôi… Tử Y còn ở đằng kia, tôi đi xem con bé cái đã…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1126-vong-vang-cua-chi-dau-roi.html.]
“Có con dâu lo rồi, chị sợ cái gì? Tôi chỉ muốn xem mẫu mã thôi, đâu phải mượn vòng của chị…”
Ngô Lan hiếm khi mạnh mẽ như vậy, Lục Tĩnh đứng bên nhìn thấy thì biết ngay là có "thâm thù đại hận", thế là dứt khoát vươn tay, nâng nhẹ cánh tay Mao Lệ lên.
Ấy dà, vừa nhấc lên đã lộ ra một chiếc vòng vàng to tổ bố, chỉ có điều… màu sắc không được tươi sáng cho lắm, cứ kiểu vàng đồng ám ám.
Mấy nhân viên bán hàng đang hóng hớt gần đó lập tức bu lại, trên mặt ai nấy đều viết rõ hai chữ: hứng thú.
Lục Tĩnh thì làm bộ che miệng đầy kịch tính:
“Ôi, cái vòng này cũng to đấy nhỉ… nhưng sao màu kỳ vậy? Nào nào chị dâu, tháo ra em nhờ nhân viên lau chùi cho nha!”
Cả đời Mao Lệ chưa từng bị mất mặt như thế này, huống chi Ngô Lan lại là người giọng to như loa phường, lúc này đã thu hút cả mấy người khách đứng gần cũng bắt đầu nghiêng tai hóng chuyện!
Bà ta cố gắng giằng tay khỏi tay Lục Tĩnh, nhưng người kia tuy gầy mà lực không nhỏ, giằng co một hồi, tay áo tuột hẳn lên, lộ ra toàn bộ chiếc vòng.
Phải nói sao đây?
Không thể bảo là không “vàng”, chỉ là cái màu ấy… chính là màu của đồng tiền năm hào đã lưu hành vài chục năm vậy đó.
Cả nhóm im lặng mất vài giây, rồi Lục Tĩnh mới thả tay ra, gương mặt đầy ngượng ngùng và thành khẩn:
“Chị dâu à, tại chị nói nghe sang quá, em tưởng là vòng xịn… không ngờ lại là cái loại này… Xin lỗi xin lỗi, nào nào, chị dâu mình qua đây xem thử hàng thật nè!”
Cái kiểu niềm nở này… chi bằng đừng nói gì còn đỡ nhục hơn!
Ít ra nếu không mở miệng, thì những người xung quanh cũng sẽ không cười to đến mức như vậy!
Mao Lệ mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, kéo tay áo xuống che lại rồi cúi đầu bỏ đi, bước đi cực kỳ vội vã!
Đợi đám đông tản bớt, Ngô Lan chỉ cảm thấy trong lòng khoan khoái nhẹ nhõm, vui sướng từ đầu đến chân, mấy năm nay chưa từng thấy hả dạ như thế!
Thế là bà tháo mấy món trang sức thử ra:
“Hai cái này không lấy, mấy món còn lại tôi lấy hết!”
Nhân viên bán hàng mừng rỡ khôn xiết, lập tức “dạ!” một tiếng đi cân đo, tính tiền.
Trong lúc chờ đợi, Ngô Lan bất chợt tò mò hỏi Lục Tĩnh:
“Chị thấy em tính tình dịu dàng, không như chị, giọng to lại hay nôn nóng, sao vừa nãy em phối hợp với chị ăn ý vậy?”
Cái này nói ra thì dài dòng thật, thế là Lục Tĩnh cũng lộ vẻ “có chuyện khó nói”:
“Đừng nhắc nữa, em trước đây ở thủ đô cũng từng quen một người…”
…
Lúc Lục Xuyên và Tống Đàm quay lại chỗ rạp chiếu phim, chỉ thấy Kiều Kiều đang hớn hở chơi máy gắp thú một mình, bên cạnh là một túi nhựa đầy xu, nhưng rõ ràng chưa gắp được món nào.
Còn hai bà mẹ thì ngồi cạnh nhau tán gẫu, biểu cảm thay đổi liên tục, lúc thì vỗ đùi, lúc thì thở dài đầy cảm khái…
Không hiểu sao, Lục Xuyên lại cảm thấy khung cảnh này... quen lắm.
Tống Đàm cũng tò mò:
“Hai người đó đang nói gì vậy? Không phải lại đang quảng cáo anh đấy chứ?”
Hay là đang kể “hắc sử” của Lục Xuyên?
Mà nếu nói là chuyện xấu thì cũng không hợp, vì sao mẹ cô lại có biểu cảm đồng tình thế kia? Bà mà có vẻ mặt đó thì thường chỉ khi hóng dưa, nghe tin giật gân mới…
Lục Xuyên cũng cười khổ:
“Có khi mẹ anh đang kể chuyện tình cảm của bà ấy đấy…”