Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1134: Làm bánh không dễ đâu.
Cập nhật lúc: 2025-06-11 11:42:07
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, vội vàng xua tay: “Không, không có gì đâu!”
Tần Vân và Hà Huống quay đầu, miệng còn đầy thức ăn, ơ kìa! Sao sau lưng lại có nhiều người thế này? Vừa nãy chẳng phải ai nấy còn đứng ngồi lộn xộn sao?
Lục Xuyên ngừng một chút, đành phải im lặng theo Tống Đàm xuống lầu.
Trong bếp, chỉ còn lại một tô mễ bì c.uối cùng được Ngô Lan lấy ra từ trong tủ: “Làm việc thì trễ chút cũng được mà, mễ bì này nhẹ bụng lắm, bọn họ ăn mấy tô rồi đấy.”
“Còn Đàm Đàm nữa, Tiểu Lục người ta còn đang bận công việc, con ăn xong rồi sao lại không chừa cho cậu ấy một phần!”
Tống Đàm: ???
Chưa phải mẹ vợ đã đeo kính lọc rồi đấy à?! Sao cứ thấy anh ấy là mặt bà sáng rỡ lên thế kia?!
Cô trừng mắt nhìn Lục Xuyên, chỉ thấy anh ấy cười nhẹ nhận lấy tô mễ bì, đáp:
“Cảm ơn dì… nhưng là Đàm Đàm đã hỏi con rồi, là con bảo không cần, đúng lúc hôm qua con có mua ít nguyên liệu, buổi sáng có thể làm cho cô ấy thử bánh c.uộn, dì có muốn ăn không ạ?”
Ngô Lan tức thì nở nụ cười hớn hở: “Trời ơi, con còn biết làm bánh à? Được được, làm đi… cần mấy cái bếp? Biết nhóm lửa không? Bảo Đàm Đàm nhóm lửa cho con nha!”
Tống Đàm: …
“Bảo Kiều Kiều nhóm đi.”
“Xì!” Ngô Lan không hài lòng trừng cô: “Kiều Kiều sáng sớm đã bận livestream rồi, trời lạnh thế này con cũng không bận gì, ở cạnh Tiểu Lục nhóm lửa cho ấm lòng chút cũng tốt mà! Cái đứa này!”
Tống Đàm thầm nghĩ, bên nhà bên có lò sưởi không phải càng ấm à? Sáng nay cô còn định ra bãi sông dạo dạo, xem mấy con bò, con dê thế nào.
Cùng lắm thì xách về hai con gà, mùa đông tụi nó ít đẻ trứng, Tết làm đôi bữa cũng không lãng phí đâu ha?
“Để em nhóm cho!” Lục Tĩnh đi vào ngay: “Con gái con đứa sao lại phải làm mấy việc thô nặng này? Để em, em biết nhóm mà.”
Bà còn giục Lục Xuyên: “Con ăn nhanh lên, ăn xong mau làm bánh, Đàm Đàm nhà mình còn chưa được ăn món gì con làm đâu, thế là không được rồi…”
“Ăn rồi đấy ạ.” Tống Đàm nhìn ánh mắt hối thúc của Lục Tĩnh mà bất ngờ chen vào:
“Dì ơi, lúc con lên thủ đô không kịp ăn tối, là anh ấy mang bánh tự làm cho con với Kiều Kiều ăn. Trước khi đi còn làm kem nữa, Kiều Kiều đến giờ vẫn còn nhớ ạ.”
Cô lại liếc sang Lục Xuyên, khẽ thở dài: “Không sao đâu dì, dì cứ ngồi nói chuyện với mẹ con đi, để con nhóm lửa, bọn con trò chuyện một lát.”
“Được được được…” Lục Tĩnh cười tít mắt.
Đợi đến khi gian bếp yên tĩnh lại, Tống Đàm tò mò hỏi: “Buổi sáng anh định làm bánh c.uộn hành lá hả?”
“Ừ.” Lục Xuyên gật đầu: “Nếu em có việc khác thì để chiều cũng được.”
Tống Đàm nghĩ một chút, đi dạo bãi sông sáng hay chiều cũng như nhau, nên liền ngồi xuống bên bếp lò: “Không sao, anh làm đi, em nhóm lửa cho.”
Lục Xuyên bật cười: “Thật ra… làm bánh chỉ cần có lò nướng là đủ rồi.”
Anh chỉ vào cái lò nướng mới tinh mà ông chú Bảy gần như chưa bao giờ dùng đến, ánh mắt cong cong như họa, vừa dịu dàng vừa xán lạn.
Tống Đàm: …
Được rồi được rồi, nãy giờ cô bị mắng oan!
Nhưng nhìn anh ấy ngồi đó, từng miếng từng miếng ăn sạch tô mễ bì, rồi lại lau miệng, rửa tay sạch sẽ…
Đừng nói, đúng là nhìn cũng thấy vui mắt thật!
Tống Đàm lại ngồi xuống, vừa hay trông thấy Lục Xuyên lấy từ tủ mát ra một miếng thịt thăn rồi bắt đầu cắt nhỏ, cô bỗng thấy có gì đó… sai sai:
“Làm bánh c.uộn mà cũng cần thịt heo à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1134-lam-banh-khong-de-dau.html.]
Lục Xuyên sững lại một chút, sau đó bật cười: “Anh sợ em ngồi một mình chán nên muốn làm ít chà bông, em gửi cho anh là bánh c.uộn hành lá chà bông, em quên rồi à?”
Tống Đàm thầm nghĩ: em không quên, chỉ là không nghĩ đến chuyện anh tự tay làm cả phần chà bông…
Cô lập tức hào hứng ngồi xuống bên bếp: “Cần nhóm lửa không?”
“Cần.”
Lục Xuyên dùng không quen con d.a.o to nặng mà ông chú Bảy hay dùng, cắt thịt cũng không được nhanh cho lắm.
Trong khi đó, Tống Đàm đã ngồi trước bếp, tiện tay túm lấy một nắm lá thông và lá cây khô, châm lửa bằng bật lửa, rồi dùng kẹp sắt kẹp lấy đưa vào lòng bếp.
Tiếp đó cô lấy thêm mấy cành khô ở góc tường, bếp nấu ăn trong nhà bếp đương nhiên phải dùng củi khô, chỗ này đã được chất sẵn một đống rất tiện tay.
Mấy nhánh cây nhỏ khô khốc, chỉ cần hơi dùng sức là bẻ gãy được ngay.
“Rắc rắc” vài tiếng, những nhánh củi nhỏ bị bẻ gọn gàng, chia ngắn theo độ dài, rồi từng que được xếp ngay ngắn lên ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực trong lò.
Đến lúc ấy, Tống Đàm mới thong thả nhét thêm hai khúc củi to hơn vào.
Ngẩng lên, đã thấy Lục Xuyên đang đổ nước vào nồi. Kế tiếp là thịt, lát gừng, muối, đường…
Anh nhìn đồng hồ: “Khoảng một tiếng là xong.”
Trong lúc này anh cũng không nhàn rỗi, xoay người lấy từ tủ ra một bát tóp mỡ heo, chọn vài miếng vừa nạc vừa mỡ, lại cắt nhỏ thành hạt lựu.
“Cái này để làm gì? Làm nhân tóp mỡ à?”
Tống Đàm tuy có gửi video ẩm thực cho Lục Xuyên, nhưng thực ra mỗi ngày cô xem quá nhiều, cụ thể công thức dùng gì thì đã quên sạch từ lâu rồi…
Lục Xuyên cẩn thận để chỗ tóp mỡ băm nhỏ sang một bên, rồi nói:
Thao Dang
“Trên mặt bánh c.uộn ngoài hành lá còn cần thêm ít hạt thịt nguội để tăng mùi thơm, anh sợ em không quen ăn đồ chế biến sẵn nên đổi sang dùng tóp mỡ, rắc nhẹ lên trên chắc cũng không tệ.”
Còn những phần tiếp theo…
Lục Xuyên lục lọi một lúc trong bếp, c.uối cùng lấy ra một cái nồi nhỏ, đặt lên bếp gas cạnh đó. Rồi lại ôm ra một can nhỏ sữa bò do cậu Hai mang đến tối qua…
Trên bãi cỏ ven sông đã có vài con bê con chào đời, cậu Hai cũng học được cách vắt sữa, giờ càng lúc càng thuần thục.
Nhưng trong nhà họ Tống mỗi ngày đều ăn no uống đủ, vốn không ai thích sữa bò lắm, phần lớn đều được ông chú Bảy dùng pha trà uống kiểu sữa tươi.
Lần này không cần Tống Đàm phải hỏi, chỉ cần thấy ánh mắt cô là Lục Xuyên đã giải thích:
“Làm bánh c.uộn cần quét một lớp sốt trộn, trong đó phải dùng sữa đặc. Đúng lúc sữa bò nhà mình ngon, nên anh định thử nấu sữa đặc.”
“Nếu thất bại thì dùng loại mua sẵn.”
Anh nói nhẹ bẫng, cứ như chuyện xào chà bông hay nấu sữa đặc là việc nhà nào cũng làm, khiến Tống Đàm không biết nên khóc hay nên cười.
Cô thật sự đâu có đòi hỏi anh phải hoàn hảo tới mức này đâu…
“Nếu sau này em đòi ăn một tô mì, anh cũng định bắt đầu từ việc trồng lúa mì hả?”
Lục Xuyên cười không thành tiếng: “Sao thế được! Anh chỉ muốn thay thế nguyên liệu bằng đồ nhà mình thôi, vị sẽ ngon hơn…”
“Nhưng mà nói cũng đúng, Đàm Đàm, không phải em từng bảo trên núi có mấy mẫu trồng lúa mì sao?”
Tống Đàm: …
Cô ngồi lại trước bếp lò, trơ mắt nhìn Lục Xuyên lấy nồi nhỏ nấu sữa, vừa đun vừa chậm rãi khuấy đều tay. Hương thịt thơm lừng xen lẫn mùi sữa bò ngọt béo lan khắp không gian, đến mức Ngô Lan cũng phải ló đầu vào liếc mắt nhìn một cái:
“Làm này thật không dễ chút nào ha, chỉ ăn cái bánh thôi mà cũng phải làm lắm thứ vậy sao…”
Tống Đàm mặt không biểu cảm, thầm nghĩ: đúng là không dễ tí nào… cho anh thêm ít thời gian nữa chắc cũng có thể tự tay c.h.ặ.t vài cây mía về nấu đường luôn rồi!