Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1136: Tình anh em và dâu tây.

Cập nhật lúc: 2025-06-11 11:42:12
Lượt xem: 159

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10 giờ sáng, nhìn thấy độ kiên nhẫn của ông chú Bảy đã cạn sạch, bếp là lãnh địa của ông, có thể tạm thời nhường cho Lục Xuyên, nhưng người ta cũng phải biết điều chút chứ.

“Đinh!” - lò nướng vang lên một tiếng báo hiệu.

Lục Xuyên đeo găng tay cách nhiệt, nhanh chóng lấy khay bánh ra, còn chưa kịp đặt lên mặt bàn thì Ông chú Bảy đã sốt ruột giục giã:

“Xong chưa? Vẫn chưa xong à? Bên ngoài chẻ củi cũng xong cả rồi, làm cái bánh thôi mà còn chưa xong, màu mè bày vẽ, lề mề quá đấy.”

Lục Xuyên vẫn nhã nhặn: “Xào chà bông tốn chút thời gian ạ. Nhưng con làm dư ra rồi, đã bọc nilon cẩn thận để một bên, sau này ông chú Bảy nấu ăn có thể dùng.”

Ông chú Bảy hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Đồ Tây với đồ Tàu gì…”

Ông còn đang làu bàu, thì bà thím Bảy đã “hừm hừm” một tiếng: “Tây với chẳng Tàu, ông suốt ngày nói dễ, cái bánh bông lan tôi cũng chưa thấy ông làm cho tôi ăn lần nào!”

Bà cười hiền hậu nhìn Lục Xuyên. Ở quê đã gần một năm, giờ đây khuôn mặt bà hồng hào, tinh thần phấn chấn, khác hẳn hình ảnh một người già cô đơn ở thành phố đến cái tivi cũng chẳng rành.

Lúc này nụ cười của bà cũng đầy ấm áp: “Tay nghề của Tiểu Lục giỏi thật đấy, bánh c.uộn còn chưa làm xong mà nhìn đã đẹp thế rồi… lát nữa nhớ cho ta ăn một miếng, ta già rồi, thích ăn mấy thứ mềm mềm thế này.”

Ông chú Bảy lập tức xẹp xuống, ậm ừ: “Mễ bì các thứ tôi cũng làm không ít đâu nha…”

Nhưng giọng nhỏ xíu, rồi lại liếc xéo khay bánh chưa c.uộn kia: “Hừ, đừng ăn nhiều quá, trưa nay còn có bún nữa đấy.”

Tống Đàm nghe vậy mới ngẩn ra: “Trưa nay mình ăn bún thì cũng chỉ là cho vào nồi luộc lên thôi mà ạ? Giờ mới 10 giờ, Ông chú Bảy gấp gì chứ?”

Ông chú Bảy xấu hổ tức giận: “Luộc bún thì phải ninh nước lèo trước chứ!”

Đang nói thì Kiều Kiều ôm điện thoại chạy vào: “Ông chú Bảy ơi, ông định ninh nước lèo à? Cho con dạy chung với mấy bạn nhỏ luôn nhé!”

Bình luận lập tức bùng nổ.

[Không học không học không học! Câu này rõ ràng nằm ngoài chương trình học!]

[Thầy Kiều Kiều ơi, tôi biết tôi không giỏi, nhưng thầy tham vọng hơi lớn rồi đó?]

[Nhà ai làm thầy mà một tiết dạy ba trọng điểm với cả nội dung thi thế?]

[Bé ơi, chị là học sinh yếu, giờ này chắc được trốn tiết rồi ha.]

Thao Dang

[Tôi không trốn, nhưng thầy đừng mong gì ở điểm của tôi…]

[Đúng rồi! Đến bún tôi còn bỏ c.uộc học làm rồi, giờ còn phải học cả ninh nước lèo nữa… thấy cái từ thôi đã biết là tôi học không nổi rồi.]

[Kiều Kiều! Kiều Kiều! Là anh đây! Anh ăn được dâu tây rồi! Em có muốn máy xúc không! Cha anh nói sẽ tặng cho em một cái á á á…]

[Cái bạn phía trên sao đấy? Ỷ có tiền rồi công khai c.uốn lớp đúng không? Bao nhiêu fan tụi này không mua nổi máy xúc chắc?!]

[Đúng đó, top 1 ơi! Đại ca ơi! Cho cậu ta thấy thế nào là đẳng cấp!]

[Kiều Kiều! Em thấy chưa! Anh nhắn tin cho em rồi, em trả lời cái đi! Máy xúc đổi lấy dâu tây, em có chịu không hả!]

Bình luận vừa dứt, livestream liền xuất hiện một hiệu ứng siêu to hoành tráng, thì ra là ‘Nam trăm năm’, người không thiếu tiền, vừa thưởng một phát 10 ngàn tệ!

Bên dưới còn có dòng chữ bảy màu lấp lánh:

“Mai còn livestream không? Còn thì tiếp tục thêm mười ngàn nữa, máy xúc không bao lâu thầy Kiều Kiều tự mua được thôi.”

[Xì! Quả nhiên là anh top 1, khí phách!]

[Truyền đi! Top 1 định tặng Kiều Kiều máy xúc!]

[Truyền đi! Đại gia livestream muốn tặng máy xúc cho idol!]

[Truyền đi, truyền đi…]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1136-tinh-anh-em-va-dau-tay.html.]

Cả phòng bị náo loạn một phen, fan có ID “Tiểu Dương Tiểu Dương Không Thi Đại Học” ngay lập tức bị ngàn fan khác bao vây dìm hàng, chẳng dám động tĩnh gì thêm.

Lúc này, tận bên tỉnh Tần, một người đàn ông trung niên đang dán mắt vào màn hình nhỏ của điện thoại, hỏi con trai:

“Thế nào rồi? Cậu ấy trả lời chưa? Con có nói với cậu ấy là nhà mình không lấy dâu tây miễn phí không, nếu cậu ấy gởi dâu thì mình trả tiền đàng hoàng nhé?”

“Con nói rồi mà!” Dương Chính Tâm lòng đầy oan ức: “Con đã nói rõ là dâu tây nhà Kiều Kiều chỉ cậu ấy mới có, cha không chịu tin! Người này giới thiệu, người kia giới thiệu… mất cả tháng trời, c.uối cùng có mua được đâu?”

Cha Dương có chút ngại ngùng: “Cha đâu có không tin con… lúc đó không ăn được thì cứ nghĩ là cũng bình thường thôi mà…”

Tết sắp đến, việc ở công ty chất đống, ông bận tối mắt tối mũi mấy ngày liền chẳng về nhà. Con trai đi dự hội chợ triển lãm, về cái là thao thao bất tuyệt kể rằng ở khu trưng bày gặp một người bạn rất hợp cạ, nông sản nhà người ta ngon cực kỳ, bla bla…

Nói đến nỗi ông nghe phát ngán.

Nhà họ làm trong ngành máy nông nghiệp, sản vật khắp nơi từ Nam chí Bắc có cái gì mà chưa từng ăn qua? Đồ ngon thì cũng đúng là ngon, nhưng làm gì đến mức như con ông ca tụng quá đà như vậy, thiệt khó tin.

Nó còn bảo người ta từ xa ngàn dặm gửi về vài quả dâu đắt tiền… Ối giời, cái thứ này năm nào chẳng có mấy chục thùng gửi tới?

Ông đâu có để tâm, thầm nghĩ con chắc bị ai đó dụ rồi.

Cho đến một đêm nọ, uống chút rượu, nửa đêm khô miệng, thèm ăn gì đó mát lạnh, ông đi xuống bếp mở ngăn đông ra xem.

Trời đất ơi, trong ô vuông nhỏ cất riêng biệt, có đúng sáu quả dâu tây được đóng băng.

Ba quả trắng, ba quả đỏ.

Dâu trắng có thịt trắng, hạt lại đỏ tươi, khiến toàn bộ quả dâu ánh lên sắc hồng phơn phớt, phủ bên ngoài một lớp sương giá nhẹ đặc trưng của ngăn đông, trông chẳng khác gì một nhúm tuyết hồng mịn màng, quyến rũ vô cùng.

Còn ba quả đỏ, lại chẳng phải đỏ tươi như loại bán ngoài chợ, mà đỏ đến mức ánh tím, gần như đen thẫm.

Sau khi được đông lạnh, chúng toát lên một vẻ hấp dẫn rất riêng biệt.

Cha Dương nghĩ bụng: mùa đông mà đi ăn kem, đúng kiểu sở thích trẻ con đây mà.

Nhưng nghĩ lại, mùa hè trước từng đông lạnh thạch, nho ăn chơi cũng ngon, thế là tiện tay ông lấy một quả nếm thử.

Và rồi…

c.h.ế.t dở rồi!!

Dâu tây vốn đã ngọt thơm nồng đậm, sau khi cấp đông vẫn giữ được trạng thái hoàn hảo, hương vị được khóa kín trong từng thớ thịt.

Lúc cắn xuống, thịt quả vừa có độ cứng giòn, lại lẫn chút vụn băng, vừa tan ra trong miệng đã lập tức bùng nổ một làn hương dâu ngọt ngào mịn màng…

Thứ này ai mà cưỡng lại nổi!!

Nói chung, đến khi sáng hôm sau Dương Chính Tâm vào bếp, nhìn thấy sáu quả dâu mà cậu đã dằn lòng giữ lại sau bao ngày đấu tranh nội tâm, giờ chỉ còn lại mấy c.uống nằm lăn lóc trong thùng rác…

Thật sự không thể nhịn nổi nữa!

Cậu gào lên đầy căm phẫn: “Kiều Kiều nói rồi, cái này không bán! Không bán! Con phải dựa vào tình anh em mới moi được hai hộp đấy! Định mỗi ngày ăn một quả cho tiết kiệm mà… sao cha lại ăn sạch trong một đêm?!”

Cha Dương lúng túng vô cùng, thì đó, ăn rồi thì còn quan tâm gì nữa đâu chứ?

“Thế con mua thêm đi.”

Ông dứt khoát nói: “Bỏ tiền ra, cùng lắm trả gấp đôi, người ta kiểu gì cũng bán thôi!”

Dương Chính Tâm tức đến phát điên: “Ai cần tiền gấp đôi của cha chứ! Cha đâu có biết dâu tây đó ở hội chợ được chào đón thế nào, người ta chẳng thiếu người mua đâu!”

Huống hồ, cậu đâu muốn người lớn lấy tiền ra phá hoại tình anh em thuần khiết của mình!

Nhưng mà… tình anh em thì tình anh em, chứ dâu tây này… thật sự, không thể nào… bán thêm một hộp được sao?

Loading...