Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1137: Bánh c.uộn chà bông và bún gạo.
Cập nhật lúc: 2025-06-11 11:42:14
Lượt xem: 163
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ là do cảm thấy khủng hoảng nghề nghiệp, nên trưa nay ông chú Bảy cực kỳ sốt sắng, nào là thái lòng heo kho tàu, nào là hầm canh thịt, lại còn xắt thịt heo làm sốt mặn, khiến cho cả gian bếp thơm lừng ngào ngạt, hấp dẫn vô cùng.
Sốt mặn đỏ au thì bóng nhẫy bóng nhụa, lòng heo kho thì run rẩy rung rinh chất đống trên đĩa, các loại hành hoa gia vị đều được chuẩn bị sẵn trong thau lớn. Nháy mắt thôi mà đã khiến đám fan đang xem livestream đói đến xỉu ngang:
[Tuyệt tuyệt tuyệt! Từ sáng đến giờ chỉ canh bữa trưa, người ta ăn còn mình nhìn.]
[Sáng ăn mễ bì trộn, trưa ăn bún gạo, không hiểu sao vẫn đói rã ruột.]
[Streamer ơi, nói giùm giờ ăn trưa đi để tôi còn đặt đồ ăn ngoài canh đúng giờ.]
[Đúng đó đúng đó! Mình xem cùng giờ thì phải ăn cùng giờ chứ không thì lừa bản thân kiểu gì là đang ăn giống nhau?]
[Hu hu hu chảy nước miếng không ngừng được.]
[Là bún lòng heo hay là bún thịt bằm? Là bún xương heo hay bún rau ba vị? Trứng gà tôi muốn ăn chiên giòn...]
[Tôi muốn trứng kho mà hu hu hu! Lúc kho lòng heo thì kho cho tôi một cái trứng có sao đâu hu hu…]
Còn bên này, Kiều Kiều dựng điện thoại xong là mặc kệ luôn, haizz, cậu vốn định dạy mọi người thêm vài chiêu nữa cơ, mà thầy Tần lại bảo là mấy bạn nhỏ chưa đủ trình.
Thế thì... cho tự học đi nhé!
Cậu đi ăn bánh c.uộn chà bông đây!
Để không ảnh hưởng tới hương vị, bánh c.uộn nhân thịt chà bông hành lá được để ở phòng bên cạnh đang đốt lửa sưởi. Sốt sữa đặc được pha chế mới hoàn toàn, giờ đây Kiều Kiều cười toe toét nhận lấy chổi quét, kiên nhẫn quét đều một lớp lên mặt sau của bánh.
Rồi c.uộn lại, cắt ra...
“Oa!” Cậu nhóc hớn hở không hề giấu giếm niềm vui: “Giống y như bánh c.uộn bán trong tiệm luôn! Thịt chà bông nhiều quá! Thơm quá chừng! Hành thơm nữa!”
Lục Xuyên dùng giấy dầu c.uộn lại một cái cho gọn: “Nếm thử đi.”
Cái thứ hai được đưa cho Tống Đàm: “Giăm bông lần này anh thay bằng tóp mỡ là lần đầu thử đó, em nếm xem có hợp không?”
Tống Đàm nghĩ nghĩ, ông chú Bảy mang về nhiều nguyên liệu hiếm lắm, nguyên một khúc giò heo muối lâu năm to tổ bố, nhưng mà...
“Vẫn là tóp mỡ ngon hơn!” Cô cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói ngồm ngoàm.
Thật sự rất ngon.
Hành hoa thơm nồng đặc biệt và thịt chà bông, tóp mỡ được rải đều lên bột bánh rồi đem nướng. Hành thơm thấm vào trong, thịt chà bông phân bố đều, còn tóp mỡ được cắt hạt lựu nhỏ xíu, dầu béo quyện với lớp giòn cháy, kết hợp với bánh c.uộn ngòn ngọt...
Dù Tống Đàm vốn không mê đồ vừa ngọt vừa mặn, nhưng với món Tây thì lại dễ được chấp nhận hơn nhiều!
Ví dụ như bây giờ, miếng thịt chà bông bọc trong lớp sốt sữa đặc và mayonnaise được đút thẳng vào miệng, cắn một cái, mềm mại thơm ngậy, nói sao cũng ngon cực kỳ luôn!
Chỉ tiếc một điều duy nhất, cô nhận ra đây không phải là loại bột mì nhà mình xay, có chút tiếc nuối nhẹ.
Nhưng mà, ăn cả năm đồ nhà làm rồi, giờ đổi khẩu vị cũng vui phết mà!
Không chỉ riêng cô, đến cả Ngô Lan cũng ăn và tấm tắc khen không ngớt, nhìn Lục Xuyên mà mắt long lanh:
“Ai da, tay nghề của Tiểu Lục tốt thật đấy! Làm còn ngon hơn bánh ngoài tiệm…”
Dù bà chưa từng ăn bánh ngoài tiệm, nhưng lời khen thì vẫn chân thành hết mực.
Ngược lại, Lục Xuyên có hơi ngại ngùng, bao năm nay nấu ăn chỉ để chiều khẩu vị kén cá chọn canh của mình, chuyện tay nghề ra sao cũng ít người ăn, lại càng chưa ai khen ngợi trắng trợn đến thế.
Đến nỗi bây giờ đúng là có chút gò bó thật.
Một bên, Tần Vân và Hà Huống đang vùi đầu ăn, trong lòng không khỏi nghĩ: …Ờ được rồi, thì ra mấy lời khen trước đó của hai anh em họ không phải là khen thật?
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1137-banh-c-uon-cha-bong-va-bun-gao.html.]
Thế nhưng, dù ông chú Bảy có vắt hết óc suy nghĩ thì nguyên liệu ăn kèm với bún cũng chỉ có từng ấy, mà làm cũng chẳng tốn sức gì, thành ra còn chưa kịp ăn cơm, ông đã lại lượn lờ quay lại rồi.
Lúc đến, bà thím Bảy đã ăn đến miếng bánh thứ hai. Loại bánh mềm mại thơm ngọt này rất hợp khẩu vị của bà, dù gì cũng đã ăn cơm ông cụ nấu cả đời, không đến mức chán ngấy, nhưng cũng không còn cảm giác gì đặc biệt nữa rồi.
Điều này khiến ông chú Bảy nhìn mà thèm rỏ dãi, lập chí sẽ học làm vài món bánh mì gì đó để đổi vị.
Nhưng trước khi làm chuyện đó, ông phải hỏi Tống Đàm một việc:
“Đàm Đàm à, cái cậu xây nhà lần trước, mùa đông này còn nhận công trình không con?”
Tống Đàm ngẩn người: “Mùa đông thì thường không xây đâu ạ, lạnh quá, vật liệu trộn không ổn.”
“Đó là hồi trước thôi.” Ông chú Bảy sớm đã tranh thủ tìm hiểu rồi: “Giờ có xi măng mà, ảnh hưởng gì đâu.”
“Ảnh hưởng không lớn, nhưng vấn đề là hôm nay đã là mười một tháng Chạp rồi, cỡ nửa tháng nữa làm sao mà xong ạ?”
Ông chú Bảy lập tức ỉu xìu: “Thì ông đang tính trước Tết dỡ cái nhà cũ đi, phần đó tính cho Yến Bình và Tần Quân, để tụi nó còn lên kế hoạch chứ!”
“Còn ông thì tự xây một cái sân nhỏ, không cần to, đủ cho hai vợ chồng già sống là được rồi.”
Ông vẫn là kiểu người giữ lối nghĩ cũ, luôn cảm thấy ít người mà nhà to thì chỉ thêm trống trải. Không tụ khí, thiếu nhân khí thì nhà nhanh hư, mà người cũng dễ sinh bệnh.
Lòng thì tốt đấy, nhưng bây giờ thật sự không tiện xây.
Tống Đàm liền thu xếp: “Vậy thế này nhé, con gọi cho lão Từ lái xe chở người tới đo đạc trước, rồi tranh thủ dịp Tết nhờ Triệu Phương Viên làm bản thiết kế. Nhân tiện, đội lão Từ cũng dễ trao đổi, làm luôn bảng dự toán với lên kế hoạch vật tư.”
Tay nghề thiết kế của Triệu Phương Viên chưa chắc là đỉnh nhất, nhưng cô ấy rất biết để tâm đến thói quen và nhu cầu sử dụng của mọi người.
Ví dụ như cô ấy chưa từng dùng bếp lò to kiểu nông thôn, nhưng chịu khó hỏi, chịu học, còn đến tận nơi trải nghiệm thực tế, đến mức gian bếp được cô ấy làm mà đến giờ ông chú Bảy vẫn chưa soi ra được tí lỗi nào.
Nghe nói là do cô ấy thiết kế, tuy ông chú Bảy thấy cũng không cần thiết, dù sao thì nhà nhỏ ở nông thôn, ai mà chẳng xây được, nhưng ông cũng không từ chối.
Lúc này chỉ gật đầu: “Được, vậy nhờ con hỏi giúp nhé!”
Mà vừa hỏi là trúng ngay tim đen của lão Từ: “Được chứ! Tháng Ba khởi công, đến tháng Tư tháng Năm là có thể vào ở rồi. Việc nhỏ thôi, tôi kéo xe chở người qua là làm được.”
“Khoan, khoan đã.” Tống Đàm cười tủm tỉm nhìn Trương Yến Bình và Tần Quân: “Sao nào, ông chú Bảy còn định tháo nhà rồi, hai anh có muốn cùng tìm người thiết kế không?”
Trương Yến Bình lòng rạo rực, Tần Quân cũng mơ tưởng không ngừng.
Không để họ do dự, Tống Đàm hỏi tiếp: “Có cần vay tiền xây nhà không? Mỗi người có thể vay 500 ngàn, mười năm không tính lãi.”
Thao Dang
He he he, chưa kể Trương Yến Bình vốn đã có thực lực, chắc cũng để dành được kha khá. Mà Tần Quân nếu đã xây nhà, ít nhất ba đến năm năm tới chắc chắn sẽ phải ở lại quê!
Bây giờ Kiều Kiều được như vậy, công không nhỏ là nhờ thầy Tần vạn năng đó nha!
Trương Yến Bình và Tần Quân liếc nhìn nhau, hai người đều thuộc dạng “nhà có tiền nhưng không xài được tiền nhà”, giờ gật đầu lia lịa: “Vay!”
Một công đôi việc, căn biệt thự nông thôn của họ cũng tiện thể giao phó luôn!
Giá cả chưa chắc là rẻ nhất, nhưng nhìn bên Tống Đàm thì thấy rồi đó, đúng là chẳng phải bận tâm gì luôn!
Mà nói mới nhớ, đến cả Ngô Lôi cũng có khả năng kiếm tiền riêng rồi, chẳng lẽ Tần Quân và Trương Yến Bình không nên tìm thêm kênh thu nhập à?
Tống Đàm nghĩ nghĩ, liền nói: “Hay hai anh cân nhắc làm homestay nhé?”
Giờ vấn đề khó nhất là giao thông đã được giải quyết, lỡ sang năm trong làng đông vui hơn, rau mọi người trồng có tiếng rồi, thì mấy dịch vụ như cơm nồi đất, homestay các kiểu, cũng có khả năng phát triển mà.
~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Truyện này tiết tấu chậm, làng quê chắc sang năm chưa thể phát triển mạnh được đâu, mọi người đừng vội nha.