Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1142: Cậu Hai cố gắng thể hiện.

Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:21:43
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiêu này của Tống Đàm quả thật có chút "rút củi đáy nồi".

Không phải đang yêu đến mức mù quáng sao?

Yêu đến mức đó thì chắc chắn rất quan tâm đến ấn tượng nhà trai về mình rồi chứ? Đã vậy, sao không tự mình đến mà trải nghiệm?

“Cậu đó là người ở đâu?” Đây mới là mấu chốt nè, mấy nơi hẻo lánh thì không thể tùy tiện mà đến được đâu.

“Ngay trong Thanh Thành thôi.” Mợ Hai bực bội đáp: “Không phải bạn học, là làm ở tiệm trà sữa, con bé quen người ta lúc anh ta đến mua trà…”

Nghe thì cũng chẳng lạ gì, ngay cả cái thằng ngốc Ngô Lôi còn có Chu Lệ thích cơ mà, đủ thấy gene mặt mũi nhà này cũng không tệ.

Nhưng mợ Hai vẫn lo: “Con nói xem, lỡ mà nhà người ta thật sự biết cách dỗ ngọt thì sao…”

Bà cũng không phải không cho con gái yêu đương, chỉ là chuyện này đến quá bất ngờ, tự dưng đòi dắt bạn trai về ăn Tết, bất kể là do Ngô Linh đề nghị trước anh ta không từ chối, hay là do anh ta đề nghị trước, nghe kiểu gì cũng thấy không đáng tin.

Trong bối cảnh đó, sự phản đối của mợ Hai cũng là điều dễ hiểu.

Tống Đàm nghĩ một lúc rồi nói: “Dù sao thì cũng phải để chị ấy tự nhận biết. Chị ấy là sinh viên rồi, ở xa nhà, mình có ngăn được một lần, những lần sau vẫn phải để chị ấy tự sáng mắt ra.”

“Mợ Hai đừng căng thẳng quá, dù tốt hay xấu thì cũng xem như cho chị ấy cơ hội rèn luyện đi.”

“Tết này cứ để hai người về nhà con chơi đi… Đúng lúc Tết nhất mọi người đi chúc Tết, bên bãi sông cũng cần có người trông, cứ coi như con thuê chị Linh Linh làm công tạm thời.”

Nghe vậy mợ Hai mới yên lòng. Thật ra mùa đông này, việc ở bãi sông cũng chuyển dần sang cho Trương Vượng làm rồi, thêm đám chó và hệ thống giám sát nữa, Tết trong nhà cũng có người canh chừng, thật ra cũng chẳng cần ai đến đó.

Tống Đàm chắc chắn không để Ngô Linh và bạn trai ở riêng dưới bãi sông, chỉ là một cái cớ thôi.

Nghĩ như vậy, mợ Hai nhìn cô, không biết cảm kích bao nhiêu cho đủ!

Lại nhìn Lục Xuyên bên cạnh, trong lòng bà càng thêm quyết tâm: sau này hai đứa kết hôn, bà nhất định sẽ âm thầm gửi tặng một món quà to!

Bún gạo quả thực thơm nức mũi, tay nghề của Lục Xuyên cũng không phải dạng vừa, mọi người bưng chén ăn húp xì xụp. Bánh c.uộn làm món tráng miệng sau bữa ăn lại càng đầy đặn, trời đông giá rét mà được ngồi quanh bếp lửa như thế, sướng đến nỗi đầu mũi cũng toát mồ hôi.

Cơm nước no nê, cậu Hai lại nhắc đến chuyện khác:

“Đàm Đàm à, mùa đông cũng chẳng nhiều việc, hay là cậu qua chỗ định trồng sen năm sau mà đắp bờ ruộng trước nhé?”

Ý cậu Hai nói là phương án mà giáo sư Tống từng quy hoạch: tận dụng khu nước nông bên bãi sông để trồng sen.

Từ lá sen đến hạt sen rồi đến củ sen, cái nào cũng có thể tạo ra hiệu quả kinh tế. Mà diện tích bãi sông lại quá rộng, nên liền quy hoạch hẳn 100 mẫu đất cho khu trồng sen.

Hiện tại là mùa đông, đúng thời điểm cạn nước, bãi sông lộ ra từng mảng đáy trơ trụi. Lúc này mà cải tạo đất hay xây bờ ruộng là thời điểm tốt nhất.

Lúc giáo sư Tống giảng giải chi tiết, cậu Hai cũng ngồi bên nghe không sót chữ nào. Giờ tuy nhớ không hết, nhưng cũng từng xem vài bản vẽ minh họa.

Ông nhớ rằng, ruộng sen người ta thường vây lại cả khu, hoặc trồng luôn trong ao hồ, mà ở đây thì là bên rìa bãi sông, sau này còn thả cá trong sông nữa, liệu có cần ngăn ra không?

Tống Đàm lại lắc đầu: “Không cần đâu, cứ thế mà trồng thôi. Củ sen con cũng không định quản lý gì nhiều. Mùa hè nở hoa kín một vùng, nước cũng dâng cao, đến lúc đó có thể chèo thuyền nhỏ ngắm cảnh nữa cơ.”

Thao Dang

Nếu vây lại để tiện thu hoạch và đảm bảo hiệu quả kinh tế, thì phải khống chế được độ sâu của nước, mà như vậy thì lại quá tốn công sức.

Cậu Hai lại cau mày: “Thế nuôi cá thì sao? Cái giống cá trắm cỏ ấy, cái gì cũng ăn, đến lúc đó lỡ ăn sạch mầm sen thì sao?”

Đây là điều Tống Đàm chưa từng nghĩ đến: “Cá trắm cỏ cũng ăn cả cái đó sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1142-cau-hai-co-gang-the-hien.html.]

“Nó thì có gì không ăn?” Cậu Hai nói chắc nịch: “Trước còn có chuyện cá trắm ăn sen no đến c.h.ế.t nữa cơ, con trồng ở mép sông mà không vây lại thì nhất định sẽ bị tổn thất đấy.”

Lục Xuyên lần đầu nghe mấy chuyện làng quê kiểu này, lập tức cực kỳ chăm chú. Nghe đến đây thì không nhịn được tò mò: “Cá trắm ghê vậy ạ?”

“Phải đó!” Cậu Hai thấy anh chăm chú nghe thì càng hào hứng kể tiếp:

“Cá trắm thì cái gì cũng nhằn, chẳng kén chọn gì đâu. Hè năm ngoái không phải Đàm Đàm cũng phải cắt lá bắp cho cá ăn ở ao nuôi à? Cái đám lá đó khỏi cần cắt nhỏ, cứ vứt xuống ao là bị tranh nhau giật sạch.”

Lục Xuyên chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh đó, lúc này liền quay sang nhìn Tống Đàm.

Anh không nói gì, nhưng Tống Đàm thì gật đầu: “Yên tâm, xuân hạ thu đông đều có nhiều chuyện hay ho thú vị, anh cứ ở lại mà xem, tích lũy thêm tư liệu sáng tác.”

Lục Xuyên bật cười, nụ cười lan dần trên gương mặt trắng trẻo, cả người cũng trở nên rạng rỡ hẳn. Mợ Hai nhìn thấy thế, lại nghĩ đến hai đứa con chẳng ra sao của mình, không khỏi thở dài một tiếng thật sâu.

Còn Tống Đàm nghĩ một lúc, c.uối cùng vẫn từ chối ý định của cậu Hai muốn đắp bờ ruộng, đây không phải công việc nhẹ nhàng gì, phải từng lớp từng lớp bồi đắp lớp bùn đáy lên, không thể dùng máy, hoàn toàn là sức người, rất mệt nhọc.

Cô liền dứt khoát nói: “Sau này trồng sen xong, con làm cái lưới chắn tạm là được, đợi sen lớn mạnh rồi thì dỡ lưới đi cũng chưa muộn.”

Nhưng cậu Hai thì lúc nào cũng cảm thấy đã nhận từ Tống Đàm quá nhiều, muốn làm gì đó giúp lại. Nghĩ qua nghĩ lại, ông lại nhắm đến đám lau sậy mọc dày đặc bên bãi sông:

“Mùa xuân năm sau không phải con định trồng cỏ chăn nuôi à? Hay là mùa đông này để cậu phát hết cái đám lau kia, cày xới lại luôn? Cậu thấy bên đó nước cạn, chắc cũng trồng được.”

Tống Đàm: …

Lục Xuyên chau mày, quay sang nhìn cô.

Tống Đàm vội xua tay liên tục: “Không không! Tuyệt đối không cần! Đám lau sậy đó đẹp biết bao! Mình trồng đủ cỏ cho bò dê nhà mình ăn là được rồi, nhiều quá cũng đâu cần thiết.”

Không chỉ vì đẹp, đám lau ấy thường thu hút vịt trời và các loài c.h.i.m bay về, mà vịt trời tới nhiều rồi thì sẽ bị Đại Bạch thu phục về đội hình…

Tất nhiên, ăn ngon cũng là một lý do quan trọng.

Giờ quay lại chuồng vịt, vịt nhà nuôi một năm mà còn thừa ra thêm hơn chục con nữa.

Mười mấy con vịt thì Tống Đàm chưa chắc hứng thú, nhưng Lục Xuyên hôm trước ra bãi sông cứ cắm cúi chụp ảnh đám lau sậy mãi, xem ra là thật sự thích.

Cậu Hai có chút hụt hẫng: “Giữ lại cũng được… vịt trời nhiều thật… Vậy cái đám vách núi đá bên hai bên sườn kia thì sao? Cậu nghe nói con năm sau còn định trồng gì đấy?”

Tống Đàm thật sự hết cách rồi.

Nhìn sang Lục Xuyên, thì thấy anh không còn lo chuyện lau sậy nữa, mà đang cười cười nhìn cô cùng cậu Hai nói qua nói lại, vẻ mặt rất hứng thú.

“Không sao đâu ạ, chỗ đó cậu Hai không cần dọn, năm sau cũng chẳng trồng gì cả, chỉ có ngải cứu với cúc dại thôi, để chúng tự mọc là được rồi ạ.”

“Hai bên vách đá ấy cậu đừng leo lên nha! Toàn đá lở, không chắc chắn đâu. Hạt giống cúc dại rải xuống là được, mấy con dê con nếu nhảy nhót lên ăn thì cũng chẳng sao. Loại đó lớn nhanh, không ảnh hưởng gì.”

Đợi đến khi thu sang trời mát, hai bên vách núi rợp một màu cúc dại vàng ngào ngạt mùi thơm đắng nhẹ theo gió sông lan tỏa…

Ái chà! Tống Đàm chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã thấy mê mẩn rồi!

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Cá trắm cỏ ăn củ sen đến c.h.ế.t là thật… ao nhà bà ngoại tôi từng có vụ đó.

Còn cái tổ c.h.i.m khách trên cây to đầu nhà tôi… hai con đó khôn lắm, cứ như trinh sát. Chọn đúng vị trí đối diện hai căn bếp của nhà hàng xóm, ngày nào cũng bay vô ăn trộm đồ, đến cả trứng gà cũng không tha.

Loading...