Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1143: Ở lại ăn Tết không?

Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:21:45
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba đề nghị liên tiếp đều bị từ chối, đến khi cả nhà ăn xong, cậu Hai c.uối cùng cũng không nghĩ ra còn có thể làm gì thêm nữa.

Ngược lại, Tống Đàm lại hiếu kỳ hỏi Lục Xuyên: “Anh nghĩ xong chưa? Có định ở lại đây ăn Tết không?”

Lục Xuyên nhất thời á khẩu.

Anh vẫn chưa nghĩ ra.

Hơn nữa, vừa nãy chẳng phải mợ Hai còn bảo thế là không đúng quy củ sao?

“Ờ.” Tống Đàm dắt anh đi về phía chuồng bò, vừa đi vừa thong thả nói: “Đối với người bình thường thì đúng là không hợp quy củ thật. Nhưng em lợi hại thế này, còn anh thì đẹp trai thế kia, cái gọi là quy củ chẳng phải cũng do tụi mình định đoạt sao?”

Cô nói tự tin đến mức Lục Xuyên nghĩ nghĩ, rồi cũng không biết nên đáp gì.

Thế là Tống Đàm cong mắt cười, chìa tay ra trước mặt anh: “Khó khăn lắm mới được đi dạo riêng, chẳng lẽ anh không muốn nắm tay em à?”

Lục Xuyên: …

Anh nắm lấy bàn tay lành lạnh của Tống Đàm: đi riêng là ý nói hai đứa đi chuồng bò xem bò riêng với nhau hả?

Nghĩ vậy, cũng thấy khá thú vị, thế là chẳng mấy chốc, khóe môi anh cũng dần hiện lên nụ cười dịu dàng.

Khi đến cổng chuồng bò, Tống Đàm rút ra một chiếc khẩu trang từ túi áo: “Đeo vào đi, trong này hơi có mùi một chút.”

Nuôi gia súc mà, sao có chuyện không có tí mùi nào được. Dù cậu Hai họ ngày nào cũng dọn dẹp sạch sẽ, khử trùng bằng vôi định kỳ, thì mùi vẫn cứ có.

Người trong nhà thì ngửi mãi quen rồi nên không sao, chứ Lục Xuyên thì khác… nhạy cảm biết bao nhiêu!

Thôi thì cứ đeo khẩu trang cho chắc ăn.

Lục Xuyên hơi sững người: “Em còn mang theo khẩu trang nữa hả?”

Tống Đàm gật đầu, sau đó đắc ý nói: “Đã bảo là yêu đương rồi mà, anh thế này gọi là quý tộc, thì em càng phải chăm sóc kỹ hơn chứ.”

Cô nói xong, thấy Lục Xuyên đã tự giác đeo khẩu trang, không khỏi mỉm cười.

Công chúa hạt đậu tuy là công chúa hạt đậu, nhưng lại không cố chấp tỏ ra mạnh mẽ hay có kiểu tự tôn kỳ quặc gì cả, chỉ riêng điều này đã ăn đứt nhiều đàn ông rồi!

Cô đẩy cửa chuồng: “Vào xem chút đi, có mấy con bê con mới sinh tháng này, dễ thương lắm.”

“Nếu anh thấy hứng thú thì có thể dắt ra đi dạo cũng được… Chúng chống rét khá ổn. Trừ mấy con mới sinh thì những con khác ngày nào cũng được dắt ra vận động một lát.”

Mà nói đến chuyện này…

“Anh Tết này không chắc có về được, thế có cần em chuẩn bị phân chuồng cho anh không?”

Phân bò, phân dê, phân gà vịt đã lên men bên này lúc nào cũng có, chất lượng đảm bảo cao hơn mấy loại mua trên mạng, mà cũng chẳng còn mùi gì nữa.

Hồi đó còn chưa là người yêu, đừng nói Lục Xuyên chỉ muốn ít phân mang về, chứ có muốn xúc cả xe bùn ao đi thì người nhà họ Tống cũng sẵn sàng xúc cho.

Còn bây giờ… đã là người trong nhà rồi, mà có khi còn chẳng về thủ đô, nên Tống Đàm dứt khoát gợi ý:

“Hay là lần này anh về nhà thuê dịch vụ chuyển phát tới tận nơi, đóng gói hết đám hoa của anh gửi sang đây đi? Nếu thật sự không tiện, thì em lái chiếc bán tải nhỏ của em qua, chở hoa về luôn cũng được.”

“Nhà em có bồn hoa lớn như thế, đất trống bao la, trồng xuống đất nhất định tốt hơn trồng chậu nhiều.”

Câu này mà nói ra thì, người chơi hoa nào mà chẳng mơ có một mảnh đất riêng!

Nhưng…

Lục Xuyên thật sự không biết nói gì, đành khẽ ho một tiếng: “Bọn mình mới yêu nhau mà, cứ dính lấy nhau mãi thế này, có dễ nảy sinh mâu thuẫn không?”

Anh rất trân trọng thứ tình cảm và cảm giác an toàn này, nên càng quý, lại càng muốn giữ gìn thật lâu dài.

Bàn tay nóng hổi khô ráo của anh lúc này vẫn nắm c.h.ặ.t lấy tay Tống Đàm, không hề buông lơi chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1143-o-lai-an-tet-khong.html.]

Câu này thì Tống Đàm không đồng tình.

“Bọn mình đâu có dính lấy nhau mãi? Rõ ràng phần lớn thời gian ai làm việc nấy. Anh nhìn xem, giờ cũng chỉ mới nắm tay thôi đấy.”

Câu này… quả thật đúng thế.

Thao Dang

Trong nhà nhiều người như vậy, sang năm lại còn nhiều kế hoạch nữa, đừng thấy bây giờ lạnh căm căm, nhưng công việc trên núi thì chưa bao giờ dừng lại.

Tống Đàm thì không sao cả, nhưng rõ ràng Lục Xuyên vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với nhà họ Tống, nên hai người dù là đang yêu cũng không có gì gọi là “quấn lấy nhau” khi ở nhà.

Nhưng kiểu duy trì như vậy thì rõ ràng không thể lâu dài.

Lục Xuyên nghĩ một lúc rồi nói: “Tết chắc vẫn nên về nhà. Nhưng mà, trong làng còn nhà cũ nào có người muốn cho thuê không? Hay là anh thuê một căn để mẹ anh mở homestay luôn.”

Kiếm được tiền hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là muốn cho Lục Tĩnh một không gian riêng, cứ mãi ở nhà Tống Đàm mãi cũng không hay.

Dù sao thì… mẹ anh nhìn có vẻ thật sự không ngại bưng chén cơm ngồi lì đó không chịu đi mà!

Hơn nữa…

Lục Xuyên hơi nóng tai.

Bởi vì anh cũng muốn có một chỗ ở gần đây cho riêng mình. Như vậy mỗi lần Đàm Đàm đến tìm anh, cũng không bị bao nhiêu người trong nhà nhìn chằm chằm nữa.

Hả?

Tống Đàm thật sự không ngờ đến hướng phát triển này.

Lúc này cô không khỏi bật cười: “Chỉ cần đưa tiền đủ, kiểu gì cũng có người chịu cho thuê… Nhưng em yêu đương không phải vì giúp làng mời gọi đầu tư đâu đấy nhé!”

“Vả lại ở chỗ em làm homestay… nói thật thì, đất đai nhà em sẽ không mở cửa cho tham quan đâu. Đầu tư nhỏ thì còn được, chứ đầu tư nhiều thì lời lãi thế nào em cũng không dám chắc.”

Trương Yến Bình và Tần Quân dám đầu tư mạnh là vì bản thân họ vốn muốn có nhà ở trong làng. Dù là nhà để ở hay làm homestay thì cũng không quan trọng nữa.

Mà homestay của họ cũng chỉ nhỉnh hơn giá phổ thông một chút, nên dù chỉ có người đến chơi, ăn thử rau do dân làng tự trồng, thì cũng kiếm được ít nhiều.

Lục Xuyên lại lắc đầu: “Không sao, vốn dĩ sau khi mẹ anh nghỉ hưu thì c.uộc sống có phần nhàm chán, anh cũng định hỏi mẹ có muốn khởi nghiệp làm gì đó hay không.”

Chi phí khởi nghiệp ở thủ đô, chưa chắc đã thấp hơn mở homestay ở quê đâu.

Tống Đàm hiểu ra: “Ý là… có tiền thì tùy hứng ấy hả… Vậy anh muốn làm mô hình nhỏ hay lớn?”

Lục Xuyên bật cười: “Nhỏ là được rồi. Anh với mẹ đâu có kinh nghiệm buôn bán gì, tiền bạc thì không thành vấn đề, nhưng quy mô nhỏ thì quản lý dễ hơn.”

Chủ yếu là, dù có kinh doanh được hay không cũng chẳng sao, hai mẹ con họ cũng cần một chỗ để ở mà.

Tất nhiên rồi, với gu thẩm mỹ của Lục Xuyên, chắc chắn sẽ không làm homestay bình dân đâu, không chừng giá phòng sẽ "mỹ miều" lắm đó.

Tống Đàm nghĩ một lát: “Cũng được, nhưng mà em thật sự không rõ nhà ai còn cho thuê, nhiều căn để trống cũng bỏ hoang cả chục năm rồi… Thế này đi, lát nữa em hỏi bí thư Tiểu Chúc giúp.”

Thuê nhà làm homestay không phải chuyện đơn giản, nhất là ở vùng núi xa xôi như họ. Nhà dân còn đang ở thì đã cũ kỹ lắm rồi.

Còn nhà mà chịu cho thuê để cải tạo thành homestay thì chắc chắn cũng nát lắm, đến lúc đó rất có thể phải nhờ bí thư Tiểu Chúc đứng ra điều phối, dứt khoát phá dỡ rồi xây lại.

Nhưng mà… chuyện này thuộc về phát triển nông thôn, mời gọi đầu tư, chính quyền thị trấn chắc chắn sẽ không phản đối!

“Được!”

Người có tiền làm việc đúng là dứt khoát, Tống Đàm dẫn anh xem qua đàn dê non, rồi dứt khoát phóng lên xe ba bánh chở anh quay về:

“Đi đi đi, Tết này người về làng đông lắm, vừa mắt căn nào thì để bí thư Tiểu Chúc đi hỏi liền cho!”

Cô xưa nay làm gì cũng dứt khoát như vậy, Lục Xuyên ngồi xổm ở thùng sau xe, lúc này đã hoàn toàn buông bỏ mọi gánh nặng tâm lý.

Mà bên tai lại vang lên tiếng cười của Tống Đàm: “Công chúa hạt đậu à, sau này anh có nhà riêng rồi, có phải sẽ dám chủ động với em hơn chút không hả?”

Loading...