Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1145: Phải cộng thêm ba trăm!

Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:21:50
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tĩnh thì còn có thể có ý kiến gì chứ?

Con trai nói muốn mở homestay, bà cũng vừa mới biết đây thôi. Giờ nhìn cả nhà đông đủ ngồi đây, bà chỉ có thể gãi đầu gãi tai ngượng ngùng:

“Thì… cứ làm thử xem sao đã.”

Dù không cần con trai bỏ tiền, nhưng bao năm nay bà cũng dành dụm được kha khá, cộng với khoản Lục Xuyên cho thêm, tổng cộng cũng gần vài triệu tệ, dư sức để làm.

Nhưng có một việc bà sốt sắng lắm:

“Vậy cái homestay này chắc phải để mẹ quản chứ? Hay là vài hôm nữa mình về, mẹ dọn dẹp nhà cửa, giao cho trung tâm môi giới cho thuê luôn cho tiện.”

Nhà bà tuy không bằng nhà của Lục Xuyên, nhưng cũng ở khu sầm uất, mỗi tháng cho thuê cũng dễ dàng kiếm được mấy ngàn.

Lục Xuyên âm thầm thở dài.

Homestay bên này còn chưa có gì, bên kia mẹ anh đã rục rịch muốn cho thuê nhà rồi…

Ý bà là quyết không đi nữa rồi đây!

Nhưng mà… cũng hơi gấp gáp quá rồi đấy?

“Vậy… cái chú Trương mà mẹ đang quen thì sao?”

“Ái chà!” Lục Tĩnh lúc này mới sực nhớ ra, không khỏi vò đầu bứt tai:

“Cũng tại mẹ nữa, nghĩ là lớn tuổi rồi, từ từ để nguội rồi tự khắc hết thôi… Bây giờ nghĩ lại, mẹ còn chưa chính thức nói chia tay với người ta nữa!”

“Không được!”

Bà rút điện thoại ra, đầy tinh thần trách nhiệm:

“Phải nói rõ ràng với người ta, không thì lại lỡ chuyện tìm bạn đời mới!”

Gõ một hàng chữ xong bấm gửi đi, Lục Tĩnh quay lại nhìn Ngô Lan, người đang tám chuyện vô cùng chăm chú, rồi nhoẻn cười tươi:

“Chị dâu à, em vừa nhắn cho ông ấy nói chia tay rồi đó. Chị nói xem, đàn ông kiểu đó thì có gì mà tiếc? Không chia tay thì để dành ăn Tết chắc?”

Ngô Lan nhớ lại mấy chuyện tám nhảm trước đây của bà, lúc này cũng gật đầu đồng tình:

“Đúng đó! Tụi mình lớn tuổi rồi, không thể tùy tiện tìm bạn đời nữa đâu.

Ở với nhau nửa đời sau thì đâu phải dễ, không khéo còn thành… người giúp việc không công nữa ấy chứ!”

Hai người vừa tám, vừa cười, lôi kéo luôn bà thím Bảy, thím Liên Hoa, với bà Đường vào buổi "trà đạo" làng quê, không mấy chốc đã quên sạch chuyện homestay, nói chuyện rôm rả như chợ chiều.

Lúc này, Kiều Kiều lén lút ghé lại gần:

“Chị ơi, em phải làm sao để xem bài tập của mấy bạn nhỏ bây giờ? Chị dạy em đi.

Tới lúc đánh giá có cần chấm điểm không?

Nếu điểm thấp thì làm sao ạ?”

Cậu đưa điện thoại ra, đầy vẻ trông đợi.

Tống Đàm cũng khựng lại.

Xem bài tập? Nhìn ảnh, xem video trong nhóm?

Hay đọc bình luận trong livestream?

Người ta xem livestream là để giải trí, cô lại bày ra bài kiểm tra nữa, coi chừng tuần sau tụt liền 20 vạn follow đấy nha!

Thế là cô nhanh trí ném “cục than hồng” sang chỗ khác:

“Thầy Tần à…”

“Tôi bận lắm!” Tần Quân nói thẳng.

Hai ba tháng nay anh ta đã biên soạn hẳn một bộ khóa học miễn phí, dành cho trẻ em và người lớn tuổi không có kiến thức nền, bao gồm nhận mặt chữ, tính toán, và các kiến thức đơn giản khác, cực kỳ tâm huyết.

Thế nhưng sau khi phát hành, hiệu quả quảng bá chỉ tàm tạm, dạo này anh ta đang nghiên cứu cách chạy quảng cáo để kéo lượt xem.

Tống Đàm từng gợi ý để Kiều Kiều quảng bá link trong livestream, anh ta lại kiên quyết từ chối.

Theo lời anh ta:

Thao Dang

“Dạy học online giờ dễ bị người ta gán là chiêu trò kiếm tiền, Kiều Kiều lại không bán hàng dù chỉ là nông sản chất lượng cao ở làng, cho nên càng phải giữ gìn sự ‘trong sạch’ của kênh livestream.”

“Cô cũng biết mà, tôi đâu chỉ vì tiền, nên lại càng không thể kéo Kiều Kiều vào mấy chuyện đó.”

Nghe vậy, Tống Đàm chỉ biết vừa xúc động vừa bất đắc dĩ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ giáo trình này cũng không uổng công soạn, anh ta thỉnh thoảng gửi vài đoạn video kèm status vào vòng bạn bè để cha mẹ xem.

Hiện tại cha mẹ anh ta đã tin sái cổ rằng anh ta đang dạy học trong trường.

Chỉ là giờ thi lấy chứng chỉ giáo viên đã khó, vào được biên chế còn khó hơn…

Học kỳ trước còn nói dạy cấp 2 cấp 3, giờ đã xuống dạy tiểu học rồi.

Chậc chậc chậc, trẻ con bây giờ không dễ dạy, mà con trai mình mới vào nghề, tất nhiên phải gắng hết sức để lấy lòng phụ huynh và nhà trường…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1145-phai-cong-them-ba-tram.html.]

Khó trách mà tận đến hơn mùng Mười tháng Chạp rồi vẫn chưa được về nhà ăn Tết.

Mấy chuyện này Tống Đàm và Trương Yến Bình đều biết cả.

Giờ nhìn Tần Quân, hai người cũng không dám tưởng tượng nếu cái "lời nói dối" kia bị lật tẩy thì sẽ ra sao…

Nhưng nói đi cũng phải nói lại:

“Tần Quân à, không phải anh từng nói không làm kinh doanh sao? Sao giờ lại vui vẻ nhận mở homestay thế?”

Tần Quân ngẫm nghĩ:

“Vì tôi thấy anh họ cô làm ăn cũng có khiếu đấy… cùng lắm thì tôi ăn chia ít một chút là được mà.”

Làm việc tay chân thì không đời nào, làm một nhân viên “không áp lực, không tăng ca” đúng là sướng!

Tuy nói là hơi bận, nhưng yêu cầu của Kiều Kiều thì vẫn phải ưu tiên hàng đầu. Nghĩ một chút, anh ta liền bảo:

“Giờ em đã trưởng thành nhiều rồi, mấy bạn nhỏ xem livestream của em cũng đều đi làm, không phải ai cũng có thời gian làm bài tập đâu.”

“Thế này đi, livestream cũng kiếm được tiền mà, mỗi tháng em đưa anh Yến Bình 500 tệ, để anh ấy sau mỗi lần livestream giúp em chọn lọc bài tập, rồi sắp xếp tặng hoa đỏ, lo đóng gói gửi đi… thế được không?”

Trương Yến Bình bên cạnh trừng mắt như chuông đồng.

Tên Tần Quân này!

Sao cậu ta không tự nhận phần việc đi?! Kiều Kiều còn là học trò của cậu ta mà!

Nhưng Tần Quân chỉ mỉm cười xoay mặt đi, còn Kiều Kiều thì long lanh đôi mắt nhìn anh ta đầy chờ mong…

Trương Yến Bình tức thì khổ sở tột độ.

Sao mấy việc lặt vặt này toàn đổ lên đầu mình thế hả?!

“Anh Yến Bình…” Kiều Kiều rướn cổ, nhỏ giọng năn nỉ:

“Anh giỏi lắm mà… lần trước buổi họp lớp cũng do anh tổ chức tốt lắm…”

Trương Yến Bình nghiến răng đá một cú vào chân Tần Quân, thấy đối phương nhăn nhó, anh ta liền nhe răng cười:

“Làm cũng được thôi! Nhưng phải tăng tiền!”

Anh ta giơ ba ngón tay lên:

“Cộng thêm ba trăm!”

Không có huyết thống ruột thịt, giá này đừng hòng thuê được anh ta!

Kiều Kiều thì lập tức nhăn mặt:

“Phải tám trăm luôn hả… Anh đắt quá đó…”

Trương Yến Bình suýt nữa lộn cổ ngửa ra sau!

Nhóc con này, em có biết mỗi buổi livestream em kiếm bao nhiêu tiền thưởng không hả?

Hả?!

Anh họ của chị gái em đòi 800 tệ mà cũng tiếc nữa à?!

Không có 800 đó, anh định trả nợ cho chị em kiểu gì?!

Tống Đàm thì sắp cười đến mức đau cả bụng, vừa nín cười vừa xoa dịu:

“Anh Yến Bình của tụi mình cũng bận nhiều việc lắm đó, 800 thì 800 đi, gọi là giá tình thân đó, đưa cho anh ấy đi…”

Kiều Kiều chu miệng phàn nàn:

“Em làm còn nhiều hơn ấy chứ! Mà lương chị trả cho em cũng chỉ tăng có chút xíu…”

Tống Đàm: … c.h.ế.t rồi, ‘gậy ông đập lưng ông’ rồi đây.

Lần này đến lượt Trương Yến Bình cười như điên!

Đang cười thì một c.uộc điện thoại gọi đến. Tống Đàm nhìn tên hiển thị, lập tức dứt khoát đưa cho Lục Xuyên.

Trong điện thoại, một giọng nữ quen thuộc, rất lịch sự vang lên:

“Là người thân của Kiều Kiều phải không ạ? Sau khi công ty chúng tôi thảo luận, các điều kiện trước đó đều có thể đáp ứng được rồi…”

Giọng mở loa ngoài, cả đám đều nghe thấy rõ ràng.

Trương Yến Bình và Tần Quân lập tức dỏng tai, tim đập loạn xạ.

Còn Lục Xuyên thì cầm điện thoại, nét mặt vô cùng điềm tĩnh, ngay cả giọng nói trả lời cũng bình tĩnh và lịch thiệp đến lạ thường…

Đợi đến lúc cúp máy, mọi người mở file hợp đồng trên điện thoại ra, nhìn lại con số được xác nhận, Trương Yến Bình mặt đau khổ như vừa mất đi niềm tin c.uộc sống:

“Tống Kiều Kiều! Em nhận phí ký hợp đồng 800 vạn mà em trả anh làm trợ lý có 800 tệ còn chê đắt… Em quá đáng vừa thôi chứ?!”

Nghĩ đến việc mình muốn mở homestay còn phải vay Tống Đàm cả triệu tệ…

“Đáng hận thật!” Anh ta lẩm bẩm:

“Nếu anh còn là cái mặt đẹp trai ngày xưa, anh mà mở livestream cũng có người coi chứ bộ!”

Loading...