Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1146: Thạch Đầu Pha đã dọn xong.

Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:21:52
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên này còn đang bận in hợp đồng và ký online thì Tống Đàm đã nhận được c.uộc gọi từ anh chàng lái máy xúc, Tôn Tự Cường:

“Cái sườn núi đá này tôi dọn xong rồi, cô có muốn đến xem không?”

Ngay từ khi ký hợp đồng xong, cô đã nhờ Tiểu Tôn lái máy xúc xử lý bãi đá ở khu vực sườn núi này. Giờ c.uối cùng cũng làm xong rồi.

Hơn 600 mẫu đất, nếu không phải Tiểu Tôn làm việc cẩn thận, Tống Đàm cũng chưa chắc đã yên tâm mà phó thác toàn bộ. Nghe anh ta báo tin xong, cô liền lập tức đáp:

“Được, tôi tới ngay!”

Ra tới cửa lại sực nhớ gì đó, quay đầu lại thì thấy Lục Xuyên vẫn đang đứng nhìn.

Bắt gặp ánh mắt Tống Đàm, anh khẽ cười:

“Anh còn tưởng em sẽ đi một mình.”

Tống Đàm liền quay lại nắm lấy cổ tay anh:

“Anh ngốc à? Chìa khóa xe ba bánh em để chỗ anh đấy, thích thì cứ lấy mà đuổi theo em!”

Lục Xuyên không nghĩ cô sẽ nói vậy, ngẩn người một lúc, sau đó siết c.h.ặ.t chìa khóa trong tay:

“Vậy… lần này để anh lái nha?”

Anh thật sự không muốn lại ngồi thùng xe sau, bám lấy thành xe, lắc lư lắc lư suốt chặng đường nữa rồi.

Tống Đàm gật đầu: “Anh lái đi.”

Lần này thì đến lượt Lục Xuyên ngập ngừng.

Một lúc sau, anh lại đưa chìa khóa trả về:

“Hay em lái đi. Ngồi thùng xe phía sau không thoải mái, em là con gái, đẹp thế này, để em ngồi đó thì không hay.”

Ai ngờ Tống Đàm "phụt" cười:

“Anh không thấy xe ba bánh nhà em phía trước ngồi được hai người à?”

“Đi nào đi nào!” Cô nhảy lên ghế lái:

“Mình tranh thủ lên núi một chút, ngày mai Điền Điềm phải qua nhà Tiểu Tôn đính hôn rồi, tụi mình xem xong không có gì thì thanh toán tiền sớm để anh ấy về nhà nghỉ.”

Lục Xuyên nổ máy xe, nhìn lại chỗ ngồi phía trước, đúng thật là rộng, trước giờ anh không để ý, nên quên mất là có thể ngồi hai người.

Nhưng bạn gái muốn chọc anh thì anh cũng đâu có cách nào, với lại cái xe Kiều Kiều hay dùng thì đúng là chỉ có chỗ cho một người lái.

Thế là anh đổi chủ đề:

“Điền Điềm… là cô gái hôm mổ heo chạy tới chạy lui đó hả? Hình như chú có kể, bảo cô ấy giỏi lắm, em cũng trả lương cao nữa.”

“Ừ.” Tống Đàm gật đầu:

“Thật ra lương em trả không cao đâu, nhưng phúc lợi thì tốt… Cô ấy cũng chỉ giúp đỡ tụi mình năm nay thôi, sang năm chắc bận chuyện nhà. Dâu tây giống tụi mình chia cho họ cũng nhiều rồi.”

“Nhà cô ấy cũng đàng hoàng lắm, mình thuê đất của họ, còn trả lương cho cha mẹ cô ấy, hai bác lớn tuổi mà hăng hái đến nỗi như dọn ổ ngủ trong nhà kính luôn vậy.”

Lục Xuyên cau mày, rồi lại giãn ra:

“Chỉ cần họ xứng đáng là được.”

Tống Đàm cười hí hửng:

“Bạn gái anh ngốc lắm hả?”

“Điền Điềm hồi đó cực lắm, gánh vác hết cả nhà, mà cô ấy cũng giỏi lắm, tiện tay giúp một chút không phải chuyện gì to tát.”

“Sau này ấy à…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1146-thach-dau-pha-da-don-xong.html.]

Rõ ràng xe ba bánh rì rì rì rì kêu to như ong, cả con đường chỉ có hai người, vậy mà cô vẫn ra vẻ nói thầm như có bí mật, ghé sát vào tai anh:

“Thật ra ban đầu em cũng không định ưu ái đến thế, nhưng cô ấy lại đi… yêu Tiểu Tôn, chắc anh chưa gặp Tiểu Tôn, chứ nhà anh ấy thì đúng là không ra gì, mỗi anh ấy là đàng hoàng.”

“Bọn em đối xử tốt với nhà Điền Điềm hơn, mà anh ấy lại còn thấy vui nữa kìa, nên làm việc càng chăm càng tận tụy…”

Cô nói cứ như thể mình tính toán kỹ lắm, có mưu đồ vậy, nhưng Lục Xuyên biết rõ: là họ đối xử tốt với Điền Điềm trước, nên mới có quả ngọt như hôm nay.

Nhưng lúc này anh cũng chẳng phản bác, chỉ khẽ nói:

“Ừm.”

Thật ra đi đến nửa đường rồi, từ xe ba bánh đã có thể nhìn thấy bãi đá đã thay da đổi thịt...

Những tảng đá lớn nhỏ chưa định hình đều bị máy xúc đào lên, xếp chồng gọn gàng ở ven đường.

Dù có chỗ xếp không được ngay ngắn lắm, nhưng nhìn rõ ràng là đã qua xử lý rồi.

Trên sườn núi vẫn còn sót lại mấy mảnh đá vụn nhỏ, mấy thứ này trộn lẫn với đất, trừ khi lọc kỹ từng chút một, bằng không căn bản không thể phân loại ra được.

So với dáng vẻ trước kia chỉ có thể mọc cỏ dại, thì bây giờ đã cải thiện rất nhiều rồi.

Nói thật, điều này vượt xa kỳ vọng ban đầu của Tống Đàm. Cô vốn chỉ mong những tảng đá to có thể được dọn dẹp sạch là tốt lắm rồi.

Dù sao thì việc dọn mấy viên đá vụn quá lắt nhắt, lại tốn công, mà mảnh đất này vốn chỉ định trồng cúc dại, hướng dương với ngải cứu thôi, cô cũng không định quá dụng tâm.

Thao Dang

Nhưng giờ thì... thậm chí có thể dọn dẹp rồi trồng rau được luôn rồi.

Tất nhiên, vẫn còn khoảng cách với mấy ngọn núi đã thầu từ trước.

“Tiểu Tôn, anh vất vả quá rồi.” Tống Đàm cảm khái nói.

Làm việc với nhau lâu rồi, Tôn Tự Cường cũng không còn ngại ngùng như lúc đầu nữa, lúc này chỉ hơi ngượng ngùng gãi đầu, sau đó mới nói:

“Dù sao mùa này cũng không có việc gì, bên cô lại bao ăn bao ở, rảnh rỗi chẳng có gì làm tôi liền dùng gầu máy xúc đá lại một chút... Cô nói chỉ cần dọn lớp đá lớn phía trên là được, tôi nghĩ như vậy không tiện trồng đồ, thôi thì làm thêm mấy lượt cho xong.”

Anh ta nói nhẹ nhàng như không, nhưng sáu trăm mẫu đất ai đã từng làm là biết, Tống Đàm vui vẻ hẳn lên: “Tiểu Tôn, anh thật là đáng tin cậy! Điền Điềm ở với anh đúng là quá tuyệt vời!”

Nói xong liền rút điện thoại ra: “Lúc trước còn thiếu tiền công chưa trả hết đúng không? Tôi cũng không thể để anh làm không được…”

c.uối cùng chuyển khoản thêm hẳn năm nghìn tệ, xem như một tấm lòng của Tống Đàm.

Tiểu Tôn cầm tiền mà như cầm than hồng: “Thỏa thuận giá nào thì cứ theo đó thôi…”

Nhưng Tống Đàm lại cười, đưa chìa khóa xe cho anh ta: “Đừng từ chối nữa! Giờ anh đang cần tiền mà… Mai Điền Điềm đến nhà anh, xe tôi cho mượn đi đón cô ấy.”

Toàn bộ gia sản của Tiểu Tôn là cái máy xúc này, nhà lại không ủng hộ anh ta, chưa kiếm ra tiền mà đã vội bàn chuyện hôn nhân, vì vậy gia đình tỏ ra khá lạnh nhạt.

Nếu không phải vì trong làng có tục định thân cần phải “ra mắt nhà trai”, TiểuTôn cũng không muốn Điền Điềm chịu uất ức này.

Nói thật thì, khoản tiền này, anh ta thật sự đang cần.

Chiếc xe kia, anh ta cũng thật sự rất cần.

TIểu Tôn ngượng ngùng nhận lấy chìa khóa: “Cái này tôi không từ chối nữa… Ba mẹ Điền Điềm sức khỏe không tốt, chở bằng xe máy không tiện… còn có Tiểu Dã nữa, một chuyến xe chở không hết.”

Hai người đang bàn bạc ở đây, thì Lục Xuyên đứng bên chăm chú quan sát Tiểu Tôn, sau đó lại nhìn về phía ngọn núi trống trải xa xa kia.

Hơn 600 mẫu sườn núi kéo dài theo địa hình, mặt đất màu nâu xen lẫn với những tảng đá màu xám trắng được xếp dọc ven rìa trông rất ngay ngắn.

Mà ở đoạn c.uối chưa dọn sạch, trong đám rừng trà dại cao cả một hai mét, vài cây hồng cao lớn vươn cành tán rộng, trên cây vẫn lác đác mấy quả hồng đỏ cam rực rỡ, lộn xộn mà đẹp đẽ, loáng thoáng còn thấy vết c.h.i.m mổ qua.

Xa hơn trên sườn núi, kéo dài đến mép một vách đá cao v.út, đứng từ trên cao có thể lờ mờ thấy bên dưới là mặt nước lấp lánh gợn sóng...

Chẳng trách Tống Đàm lại thầu cả mảnh núi xa thế này. Thì ra cả dải đất đá này, một bên nối liền với ngọn núi cô đã thầu, bên kia lại trải dài tới vách đá ven hai bờ sông.

Chỉ là…

“Giờ này mà vẫn còn hồng à?”

Loading...