Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1147: Hướng dương Titan. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:21:55
Lượt xem: 136
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Đàm ngẩng đầu liếc nhìn: “Có đấy, có khi tuyết rơi rồi mà vẫn còn... Nhưng anh đừng nhìn nữa, loại này chắc chắn không ăn được đâu.”
Huống hồ gì mấy cây hồng trên sườn núi đá vốn đã không ngon nên đất mới rẻ như vậy, chỉ cần nhìn quả treo cao đến c.h.i.m cũng không buồn mổ là biết, thật sự không ổn.
Nhưng mấy cây hồng này sai trĩu quả, lại chín muộn, vẫn rất có nét đặc biệt. Tống Đàm đang tính trồng mấy chục mẫu khu này, vì thế cũng không định bỏ đi:
“Có thể là vì bên này đất nghèo quá, đợi mấy hôm nữa em thử chôn ít phân lót xuống đất xem sao.”
Lục Xuyên gật đầu, sau đó bật cười: “Mẹ anh thích ăn thứ này lắm. Hồng lửa, bánh hồng, bà đều mê.”
Tống Đàm liếc anh một cái, đầy hàm ý: “Ồ… em nhớ rồi nha!”
Lục Xuyên không nhịn được bật cười: “Anh chỉ thuận miệng nói thế thôi mà…”
“Vậy còn anh thì sao? Anh thích ăn gì?” Tống Đàm hiếu kỳ: “Em không kén nguyên liệu, thứ người khác ăn được thì em cũng ăn được, không có món đặc biệt yêu thích nào, nhưng không thích các món mặn nấu ngọt.”
Cô nghiêm túc báo cáo, khiến Lục Xuyên cũng bật cười: “Anh gửi em một file word nhé?”
Tống Đàm lại lắc đầu cười nói: “Không cần gửi, em biết một ít rồi, anh cũng không kén nguyên liệu, nhưng thích món có đủ sắc hương vị, cùng là hai đĩa thức ăn đặt trước mặt, anh chắc chắn sẽ gắp món trông đẹp trước.”
Hôm ăn tiệc sát trư thái, Lục Xuyên ăn chậm hơn mọi người một chút, Tống Đàm sợ anh ăn không no, nên để ý nhìn mấy lần.
Kết quả phát hiện anh toàn ưu tiên gắp món đẹp trước, món nào cũng nếm thử, lúc đó mới bất ngờ nhận ra điều này.
Giờ đem chuyện đó nói ra, khiến Lục Xuyên có phần kinh ngạc: “Em…”
Anh có chút lúng túng: “Xin lỗi, anh lại không để ý đến em…”
Tống Đàm thì chẳng để tâm: “Để ý gì chứ? Trước đó còn chưa xác định quan hệ mà. Em nhìn anh nhiều là vì thấy anh đẹp trai thôi…”
Tiểu Tôn đang định trèo lên máy xúc thì nghe thấy hai người họ đang nói mấy lời này, không nhịn được sững lại: “Hai người…”
Tống Đàm lúc này mới sực nhớ ra, lập tức kéo tay Lục Xuyên giơ lên lắc lắc: “Tiểu Tôn, quên chưa nói với anh, tôi với Lục Xuyên đang hẹn hò.”
Cô nói rất thản nhiên, khiến Tiểu Tôn đỏ cả mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Hai… hai người từ khi nào vậy? Nhanh quá đấy…”
Anh ta với Điền Điềm khi xác định quan hệ thì qua lại tìm hiểu, rung động, giằng co mất mấy tháng liền.
Thao Dang
Thế mà chỉ một chớp mắt, Tống Đàm đã đang yêu rồi? Nếu nhớ không nhầm, bạn trai cô hình như mới đến đây có mấy hôm?
Chẳng lẽ, không phải chỉ là đến chơi, mà là vượt ngàn dặm đến xem mắt? Nếu không thì sao nhanh thế được?
Tống Đàm thở dài: “Tiểu Tôn, tôi từng định nói rồi, hai người các anh đúng là lề mề, cả đời người có bao nhiêu năm chứ, xác định yêu đương mà cũng tốn mấy tháng…”
Tiểu Tôn: … Có thể nào là cô quá nhanh không?
Một bên, Lục Xuyên khẽ ho hai tiếng: “Ờ… chỗ sườn dốc này sát đường, có cần làm hàng rào không?”
Không thì dân làng đi ngang qua, tiện tay nhổ vài khóm cỏ hoa, tổn thất tuy nhỏ nhưng nhìn thôi cũng thấy khó chịu.
Tống Đàm gật đầu: “Ừ, vài hôm nữa sẽ cho người tới đóng cọc giăng lưới, mấy tảng đá này vừa hay dùng cố định cọc luôn.”
Lục Xuyên gật đầu: “Xác định chỗ này trồng hướng dương, hoa cúc dại và ngải cứu à?”
“Ừm.” Tống Đàm gật đầu chắc chắn: “Đất ở đây không tốt bằng triền núi bên kia, ngải cứu với hoa cúc dại đều là loại có thể mọc giữa kẽ đá, không cần chăm sóc.”
“Còn hướng dương… em chưa từng trồng, nhưng chắc là cũng ổn… Anh thích loại hướng dương nào?”
Trong đầu Lục Xuyên hiện lên một mảng vàng nhạt mềm mại, theo bản năng buột miệng: “Bạch nguyệt quang…”
Thấy ánh mắt tò mò của Tống Đàm, anh vội hoàn hồn lại, chỉ vào sườn đồi nói:
“Em trồng hướng dương chắc không phải để ngắm mà là để lấy hạt đúng không? Vậy thì cứ chọn loại nào năng suất cao mà trồng thôi, mấy loại anh thích đều là để ngắm, chắc kém xa về năng suất.”
“Thì cũng đâu sao đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1147-huong-duong-titan-1.html.]
Tống Đàm lại tỏ ra rất thoải mái.
“Nếu là đầu năm thìêm chắc chắn tiếc đất tốt để trồng mấy thứ này. Nhưng năm sau cộng cả hai lần thuê đất trước là có hơn 1000 mẫu rồi, đâu thiếu chút đất này, nếu anh có hứng thú với loại hướng dương nào thì cứ nói nha.”
“Hoặc hoa khác cũng được.”
Hứng thú à?
Lục Xuyên suy nghĩ một chút: “Vậy thì thử giống Titan đi.”
Anh giải thích: “Trước kia nhà anh ở tầng trên cùng, có sân thượng. Hướng dương Titan có thể cao đến bảy mét, đĩa hoa có thể to đến năm sáu mươi cm, mà anh thì chẳng có chậu nào đủ lớn để nó bén rễ cả…”
Dù có thể trồng được, thì gặp trận gió lớn cũng dễ đổ, cho nên dù Lục Xuyên có tò mò, vẫn chưa từng trồng thử.
Tống Đàm không nhắc thì thôi, giờ nhắc đến, anh thực sự nổi chút hứng thú.
“Bảy mét à…” Tống Đàm vừa nghĩ vừa thấy hứng thú nổi lên.
Cao như thế, chẳng phải như một cái cây rồi sao? Nếu trồng cả một bãi, Kiều Kiều có thể tha hồ chui tới chui lui chơi trốn tìm rồi!
Còn cái đĩa hoa to đến sáu mươi centimet ấy… nhà cô lát gạch nền tầng trên cỡ 80×80, đường kính sáu mươi thì chỉ nhỏ hơn một vòng thôi mà?
Nghe thôi đã thấy thú vị rồi!
Cô gật đầu: “Vậy anh chuẩn bị giống cho khoảng hai mẫu đất nhé, em trồng thử xem sao… À đúng rồi, giống mấy loại khác cũng chuẩn bị luôn đi, nhà mình có nhiêu người đâu mà ăn hết đống hạt giống đó, năng suất hay không cũng không quan trọng lắm.”
Cách làm ăn kiểu tiêu tiền như rác này, nếu ông chủ Thường mà biết, chắc sẽ nhào tới ôm chân cô khóc ròng mất.
Nhưng lúc này, người Tống Đàm đối mặt là Lục Xuyên.
Anh tưởng tượng cảnh từng mảng, từng mảng hướng dương nở rộ khắp sườn đồi với đủ chủng loại khác nhau, lúc này cũng hứng khởi không kém:
“Được!”
Tống Đàm mỉm cười, không biết Lục Xuyên có nhận ra hay không, anh cũng bắt đầu hòa mình vào c.uộc sống đồng quê rồi.
…
Hai người bọn họ vừa đi dạo một vòng trên núi, thì ở nhà, Tần Vân và Hà Huống đang trong trạng thái buồn chán đến không chịu nổi.
Cả hai toe toe chân ngó ra ngoài bức tường sân, bởi vì Kiều Kiều vừa nói, mỗi sáng đều có sóc xếp hàng chạy dọc trên bức tường ấy cơ!
Chỉ tiếc là, với nhịp sinh hoạt của họ, không bao giờ đuổi kịp buổi sáng mùa đông, lúc này chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Nhưng Kiều Kiều rất tâm lý, chạy lạch bạch lên lầu, chẳng bao lâu đã bưng xuống một con chuột đồng lông vàng óng ánh béo núc:
“Không sao đâu chú ơi, nhà mình có Đại Điền còn đẹp hơn sóc nhiều, sóc chỉ được mỗi cái đuôi nhiều lông thôi, không đẹp bằng nó đâu.”
Đại Điền ngày ngày nằm lười trong hộp giày, giờ đã thăng cấp thành bé chuột đồng béo mũm mĩm.
Chỉ cần hơi dùng lực một chút là có thể cảm nhận được lớp mỡ mềm mềm khắp thân thể nó, lông lại vàng óng ánh, sáng rực rỡ, khiến hai người đàn ông trưởng thành cũng không cưỡng lại được sức hút giàu sang ấy.
Lúc này hai người không hẹn mà cùng đưa tay ra nâng nó lên, yêu thích đến mức không muốn rời tay.
Tần Vân còn hiến kế: “Anh thấy hợp đồng cậu mới ký, mỗi tháng phải livestream bao nhiêu buổi đúng không?”
“Kiều Kiều à, nếu thật sự hết nội dung rồi thì nghe lời anh nè. Cho Đại Điền một nắm lạc rang hay hạt nhỏ gì đó, quay livestream cảnh nó ăn thôi, chắc chắn sẽ có nhiều người xem lắm.”
Kiều Kiều gật đầu: “Vâng ạ, chú.”
Rất là khiêm tốn tiếp thu.
Tần Vân: …
Khiêm tốn thế này rồi, có thể đổi cách xưng hô chú thành anh không? Bọn họ có già đến thế đâu? Chỉ là ngoại hình hơi xuề xòa, ăn mặc hơi luộm thuộm một chút thôi mà.