Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1149: Tôi cũng chọn Đại Hồng.
Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:22:02
Lượt xem: 148
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là lần đầu tiên Tần Vân và Hà Huống được nhìn thấy một con gà trống siêu cấp khủng kh.i.ế.p ở cự ly gần đến thế!
Bị chấn động đến ngây người, nhưng anh ta vẫn không quên nghĩa vụ của một người chú, thuận tay xoay hướng điện thoại của Kiều Kiều lại.
Lúc này đến lượt đám khán giả trong livestream choáng váng.
Người từng thấy gà trống thì không ít, nhưng nuôi đến mức này, chỉ nhìn qua màn hình cũng thấy đẹp mê hồn... ai mà chịu nổi chứ!
Con gà trống này có mào đỏ rực, là màu đỏ thuần túy, tươi rói và chói lọi nhất. Mào gà ở đỉnh đầu xẻ răng cưa như những mặt trời lấp lánh trên sách truyện thiếu nhi hồi bé.
Lông ở phần n.g.ự.c là những lớp tơ mịn đan chồng lên nhau, không thể nói rõ là màu gì, chỉ thấy ánh sáng trượt nhẹ trên từng sợi lông, đẹp đến lạ thường.
Nhưng tuyệt nhất chính là bộ đuôi uốn cong hoàn mỹ kia. Không như trĩ đuôi dài chỉ có mấy sợi dài thẳng đơn điệu, bộ đuôi của nó uốn thành một đường cong khéo léo, phối hợp hoàn hảo với chiếc cổ vươn cao đầy kiêu hãnh.
Lông đuôi mang màu xanh mực sẫm, chỉ khi ánh nắng rọi vào mới lấp lánh sắc xanh ánh ngọc. Đổi góc nhìn một chút, từ nền gần như đen đó lại có thể thấy cả sắc lam thấp thoáng hiện lên.
“Trời…” Hà Huống khẽ hít vào một hơi.
“Nó to thật đó!”
To đến mức nào? Là cảm giác từ bé đến giờ, bao nhiêu con gà trống từng thấy trên ảnh trên video đều không con nào bì được. Mặc dù, thật ra anh ta cũng chưa từng thấy nhiều...
Và nữa, chính là cái khí chất bá đạo không ai bì nổi kia. Tuy không dữ dằn như Đại Bạch, nhưng cái thần thái “thiên hạ này ta là số một” của nó...
“Quào…”
Khoảnh khắc này, trong đầu hai người chuyên bịa truyện kia bỗng hiện lên hình mẫu thần thú.
Dắt một con gà trống thế này đi trên đường, chẳng phải quá oách sao!
Quay sang nhìn con trĩ đuôi dài nhỏ hơn cả khúc, lại còn hói đầu, đang ủ rũ ủ ê...
[E hèm, nếu không biết trước ai là Quốc Nhất, tôi thật sự sẽ nhận nhầm.]
[Sao streamer gì cũng giỏi vậy, đến nuôi gà cũng xuất sắc thế này.]
[Nó thật sự đẹp trai quá đi! Cho cảm giác an toàn ghê luôn.]
[Trước giờ tôi không hiểu cái gọi là “nhỏ bé nép bên cạnh” là như nào, nhưng giờ nhìn mấy con gà mái đi cạnh nó và cả con trĩ đuôi dài kia là hiểu ngay liền.]
[A a a đúng là rất có cảm giác an toàn! Rất rất luôn!]
Kiều Kiều thì lại hơi lo lắng nhìn con trĩ đuôi dài đang gườm gườm đối phương dưới đất, quay sang nói với Đại Hồng:
“Cậu ấy thua rồi, sau này đánh nhau cậu không được túm lông trên đầu cậu ấy nữa đâu! Thầy Tần nói hói đầu là rất khó tìm bạn gái đấy…”
Nói vậy khiến Tần Vân và Hà Huống chợt nhớ ra cái mảng trụi lông trên đầu đối phương, lập tức nhịn không được bật cười:
“Hai con này từng đánh nhau á? c.uộc chiến của hiệp sĩ sao?”
Rồi nhìn về phía con trĩ đuôi dài mái bên cạnh...
Ai cũng biết trong thế giới tự nhiên, giống cái thường có ưu thế về kích thước và địa vị, nhiều loài thậm chí con cái còn to lớn vượt trội.
Nhưng con trĩ mái trước mắt này thì không to hơn con trống bao nhiêu, lông đuôi lẫn màu sắc đều kém nổi bật, thậm chí cái phần vốn là đặc điểm nhận dạng nhất, đuôi, cũng cực kỳ ngắn.
So sánh một cái là thấy ngay... nhan sắc này thật sự không đáng để...
Kiều Kiều còn chưa kịp đáp lời, thì đã thấy Đại Hồng kiêu ngạo hất cao cặp chân dài thanh mảnh, bước lên hai bước, rồi dang cánh gáy vang dữ dội:
“Ò ó o o…!!!”
Con trĩ đuôi dài bị dọa co rúm lại ngay tức thì, chút dũng khí đối đầu vừa nãy hoàn toàn tan biến, chỉ vỗ cánh một cái đã trơn tru chui tọt vào đống rơm.
Thao Dang
Hình như càng chui càng sâu, mọi người chỉ thấy cái đuôi dài kia từ từ ngắn lại, ngắn lại…
Rồi biến mất.
Mọi người: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1149-toi-cung-chon-dai-hong.html.]
Ngay sau đó, Đại Hồng tiến lên hai bước, tung cánh vỗ nhẹ vào tay Kiều Kiều, thành công đánh rơi mấy hạt gạo mà Đại Điền vừa nhả ra.
Sau đó, nó dùng đôi chân dài khỏe của mình cào nhẹ xuống đất mấy cái, rồi ngẩng đầu lên, cục cục gọi.
Có lẽ đã quen với việc này, mấy cô gà mái và con trĩ đuôi dài theo sau nó liền túm tụm lại, quen tay quen chân mổ lấy mổ để mấy hạt gạo trên đất.
Vừa mổ vừa cào, miệng còn phát ra tiếng “gù gù cục cục”, rõ ràng là rất vui vẻ.
So sánh thế này…
[Khó mà bình luận, chưa nói đến đẳng cấp, nếu là tôi tôi cũng chọn Đại Hồng.]
[Trĩ đuôi dài ơi là trĩ đuôi dài! Màn này cậu làm mất mặt Quốc Nhất quá rồi! Mất sạch luôn đó!]
[Trước khi Đại Hồng xuất hiện: Trĩ đuôi dài cậu là tiểu thư nhà giàu ngu ngốc! Sau khi Đại Hồng xuất hiện: Đây rõ ràng là tình yêu ngang trái!]
[Chân ái! Nhất định là chân ái!]
[Trời ơi! Không ngờ có ngày tôi lại thấy khí chất đàn ông đích thực trên người một con gà trống!]
[A a a “nam chính lực”! Khí chất tổng tài bá đạo đó trời! Hu hu bảo bối ơi đi đóng phim đi!!!]
[Hu hu hu nếu là gà tôi nuôi, tôi sẽ nuôi nó đến lúc mãn phần, còn cưới cho nó trăm phòng tiểu th.i.ế.p!]
[Rồi nấu con nó, hầm tiểu th.i.ế.p nó đúng không?]
[Ai hiểu được chứ! Không thể ngờ có ngày tôi lại thấy khí chất tổng tài bá đạo, thiên đế, sư tôn, ma vương… và mọi nam chính trong tiểu thuyết đều hội tụ trên một con gà trống!]
[Hu hu hu chịu không nổi, nó đáng lẽ nên tên là “Ngạo Thiên”! Sao lại tên Đại Hồng được chứ!]
[…Tôi đoán là vì nhà Kiều Kiều đặt tên theo chữ lót “Đại” đấy mà…]
Chỉ mấy hạt gạo, vài con gà mái cào cào mấy cái là sạch bách, ánh mắt Đại Hồng lại chuyển hướng sang Đại Điền đang trợn tròn mắt trong tay Kiều Kiều.
Dọa cho Đại Điền dựng hết lông tơ lên, toàn thân cứng ngắc, rồi liều mạng giãy giụa, rúc thẳng vào tay áo.
“Được rồi được rồi, Đại Hồng không ăn mày đâu… Đại Hồng, đừng nhìn chằm chằm Đại Điền nữa…”
Kiều Kiều vừa nói vừa vội vàng xoa bộ lông mượt mà mềm mịn trước n.g.ự.c Đại Hồng để trấn an.
Bên này dỗ, bên kia dỗ, chia đều sự quan tâm, thật sự rất vất vả.
“Cục cục cục…”
Đại Hồng phát ra vài tiếng phàn nàn không hài lòng, rõ ràng là chê mấy hạt gạo này chẳng bõ dính răng.
Nó bắt đầu đi lòng vòng như tuần tra trong chuồng, từ đống rơm bước sang cái giá đỡ bằng cành cây. Mấy con trĩ đuôi dài non đang co ro bên trên, không dám thở mạnh, rõ ràng là rất căng thẳng.
Kiều Kiều bất đắc dĩ, đành phải nhượng bộ: “Thôi được rồi… tối nay lúc cho chó ăn, tôi mang thêm nắm gạo cho cậu. À đúng rồi, cậu ăn giun đất không?”
“Ông chú Bảy bảo tối muốn hầm canh cá diếc, tôi định dẫn hai chú đi câu cá… nếu cậu ăn giun đất, tôi đào thêm mấy con to cho.”
Trời đất ơi!
Đại Hồng chưa chắc hiểu được cái gì gọi là “giun đất có ăn không”, nhưng nó biết rằng chỉ cần mình đủ kiên trì, thì chắc chắn sẽ có đồ ăn ngon!
Như mấy con châu chấu non xanh mơn mởn trong đám cỏ, mấy con sâu béo múp trên lá, rồi thì mấy cọng rau thừa rau rụng được chia mỗi khi cho vật nuôi ăn…
“Ò ó o o…!”
Nó ngẩng cao cổ gáy to một tiếng, rồi bắt đầu lẽo đẽo đi theo Kiều Kiều.
Phía sau là một đoàn bạn gái mới riu riu theo sau, phía trước là hai ông chú cao to luộm thuộm.
Họ vừa đi vừa giơ điện thoại quay hình, vừa háo hức hỏi:
“Câu ở đâu đấy? Bờ sông hả?”
“Tôi nhớ từng xem livestream Kiều Kiều câu cá bên hồ thì phải…”
“Tôi nhớ nhà cậu có mồi câu đặc biệt đúng không? Giun đất đào ở đâu vậy?”