Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1170: Sắp xếp giống rau.

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:21:17
Lượt xem: 324

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc yêu cầu mỗi nhà cử ba ngày việc đồng áng để mua giống rau, là chuyện do cùng bàn bạc mà .

Bởi vì luôn một lười nhác, lấy giống rau chẳng trồng, thậm chí còn đem bán cho ngoài làng.

Chỉ khi tự bỏ công sức lao động, mới cảm thấy trân trọng thứ , sẽ dễ dàng mang bán .

Không ngoài làng trồng , mà là vì hiện tại khả năng của Tống Đàm còn hạn chế, thể chính là kéo theo dân làng cùng phát triển, để khi sự nghiệp tiến xa hơn, cũng thêm nhiều thuận lợi.

nếu giống rau thất thoát, khi lão Triệu đến thu hàng, thì xử lý thế nào?

Không thu thì rau sẽ tràn thị trường, tuy lượng ít gây rối loạn giá cả, nhưng nếu khách quen mua trúng, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Còn nếu thu, thì trong làng chắc chắn sẽ bất bình.

Huống chi thật thì, từ khi Tống Đàm âm thầm hòa linh khí dòng nước suối đỉnh núi, dòng nước theo khe chảy xuống, thấm sâu đất đai, ao hồ, bốc khí…

Dưới sự điều khiển của cô, cả làng Vân Kiều quả thực khác biệt đôi chút so với những nơi khác.

Người sống lâu trong làng thể nhận , nhưng đến mùa xuân hè, khi vạn vật xanh khắp nơi, thì sự khác biệt sẽ hiện lên rõ rệt.

Những giống rau , đem trồng ở làng khác, chắc bằng ở đây.

Vả , cái gì dễ thì cũng dễ coi nhẹ.

Dù cho giống rau giá 10 tệ một cây, khi dân làng bỏ tiền vẫn còn kêu ca. nếu thêm điều kiện lao động để quyền mua, thì tâm lý khác hẳn.

Còn chuyện mỗi nhà giới hạn lượng… cũng là bất đắc dĩ thôi.

Nhà nào cũng trồng rau, khi đến lúc nghiệm thu sẽ thành một việc lớn. Muốn ngăn chặn chuyện gian lận nhất là quy định mỗi nhà một lượng giống cố định.

Tuy đó vẫn cần lựa chọn cẩn thận, nhưng độ khó sẽ giảm nhiều.

Những chuyện thì cần với bà con gì.

Bí thư Tiểu Chúc vốn ngay thẳng, tư tâm, nên càng thể đường hoàng mà nêu yêu cầu.

Giờ thì bất kể phía tranh luận thế nào, cô chỉ rút sổ , giơ tay lên :

“Sau Tết, trời ấm lên, sẽ ưu tiên trồng một lứa cải thảo nhỏ. Loại nhanh, một tháng là thể thấy tiền. Ai thử thì đến chỗ ghi danh, đầu xuân sẽ sắp việc cho.”

Cái gì cơ?

Không để thảo luận gì hết, cứ thế cho ghi danh luôn ?

Thao Dang

Mọi còn đang ngẩn thì Lý Lan Hoa nhanh như chớp chạy lên:

đăng ký, đăng ký!”

Ngay đó, mấy kiếm tiền trong mùa đông cũng lập tức hô vang:

! Nhà nhất định đừng quên đấy nhé!”

“Việc gì cũng , miễn giống rau là lấy!”

Người vốn tâm lý bầy đàn, hơn nữa chuyện khác kiếm tiền thì chắc họ tận mắt thấy, nhưng vụ của Trương Hồng là c.uối cùng bán rau, cảnh tính tiền tại chỗ vẫn còn in rõ trong đầu !

Huống chi, trong một làng, vì 2000 tệ mà lừa bà con thì đáng. Nhà Tống Đàm còn đang nợ mấy trăm triệu đấy, cần mấy trò ?

Nông dân xưa nay nhạy cảm nhất là chuyện canh tác, giờ đây ai nấy đều hạ quyết tâm.

Chẳng bao lâu, mặt Bí thư Tiểu Chúc vây kín ghi danh.

Dù vẫn còn vài tỏ vẻ coi thường, nhưng những đó thì quan trọng nữa , họ thì họ chịu thiệt, ảnh hưởng gì đến chuyện trồng trọt bên .

chuyện vẫn kết thúc.

Đợi đăng ký xong xuôi một lượt, đến lượt Tống Đàm bước lên phía .

Cô mỉm chào hỏi bà con, đó mới đặc biệt chân thành :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1170-sap-xep-giong-rau.html.]

“Lần về làng trồng rau, mấy bác, mấy cô chú, ông bà trong làng ai cũng giúp đỡ, ai chê cả…”

Thực cũng chê đấy, nhưng chuyện xã giao thì tất nhiên cho xuôi tai.

“…Mấy giống rau thật sự tốn công gây trồng, bà con nghĩ thử xem nếu đem bán thì thể bán bao nhiêu tiền, mà chúng gần như là lỗ vốn để . Không thì nhà việc gì trồng rau, chỉ bán giống thôi cũng đủ phát tài .”

nhà cũng phô trương gì, lớn lên ở trong làng, bản lĩnh , tất nhiên cũng báo đáp quê nhà…”

“Thế nên ngoài giống rau cho từng hộ, thì mấy ông bà cụ neo đơn, hộ đặc biệt khó khăn, gia đình nghèo trong làng, dịp Tết nhà sẽ tặng áo phao, quần bông, áo khoác dày…”

“Rồi mỗi cũng sẽ phát một ít giống rau, để giúp họ kiếm chút tiền dưỡng già…”

“Cũng coi như là chút tấm lòng nhỏ của nhà thôi…”

Cô ngượng ngùng , vẻ khách sáo: “Dù gì thì cũng còn nợ ngân hàng mấy khoản vay lớn lắm.”

Tuy là lời xã giao, nhưng thể phủ nhận, lúc những lời như phát huy tác dụng lớn nhất.

Ví dụ như bây giờ, mấy đăng ký mà còn lẩm bẩm oán trách cũng chẳng gì nữa.

Chứ còn gì nữa! Nhà họ Tống đối xử với dân làng như , thì cái tình quê thật sự đáng quý.

Người như Lý Lan Hoa, phụ nữ mà còn dám dấn thế, bọn họ đàn ông đàn ang lợi còn thì còn gì?

Chẳng bao lâu , rón rén tới mặt Tống Tam Thành: “Tam Thành …”

Và đến khi c.uộc đăng ký rầm rộ kết thúc , thì nhà họ Tống một nữa chào đón sự chia tay.

Lần về là Tân Quân.

Anh thật sự mua vé gần Tết, trong tay chỉ còn vé dự phòng đặt từ , vé ngày hai mươi hai tháng Chạp.

Người cùng còn giáo sư Tống, bà Đường, Yến Nhiên, thậm chí cả hai vợ chồng đầu bếp Tưởng.

Tuy điểm đến của mỗi khác , nhưng ý nghĩ thì đều giống .

“Con cái/cha đều còn , chúng lớn/ trẻ ở đây hưởng thụ mãi cũng tiện, cũng về ăn Tết sớm chút. Nên mới giành mua vé tầm đấy.”

Nghe xong, Tống Đàm cũng chẳng tìm lời nào để níu kéo.

Dù là ai ở nhà họ, cũng đều hết lòng hết nghĩ cho họ, tuy miệng, nhưng ai cũng ghi nhớ trong lòng.

Bởi , việc mà Ngô Lan và Tống Tam Thành thể , chỉ là gói ghém thật nhiều đặc sản, đồ ăn mang .

Trương Yến Bình thì mặt mày đầy u oán: “Mẹ con mà chắc cũng giục về mất…”

“Con thì nên về .” Người là Ngô Lan.

“Yến Bình , năm nay con ở đây suốt, Tết nhất cũng về nhà mấy ngày…”

Trương Yến Bình vội vã ngắt lời: “Có mà! Hè con nghỉ hè mà!”

Ngô Lan chẳng : “Con mà ở xa thì còn chấp nhận , chứ lái xe về nhà chỉ một hai tiếng, một hai tiếng mà lâu như về, con buồn chứ.”

“Không giữ con ở , nếu con thật sự ở đây, thì mùng mấy Tết cứ đến nhà dì chúc Tết sớm một chút, khỏi nữa.”

ngày mai là Tết ông Công ông Táo , đến lúc nên về thôi.”

Trương Yến Bình thở dài, lúc sang Tần Quân, hai ánh mắt chạm , rõ là đồng cảnh ngộ.

Chờ đến khi đều thu dọn hành lý, Tần Quân mới mở lời:

“Bác sĩ Quách Đông năm nay ăn Tết một đấy. Nếu ý với cô , là đàn ông thì đừng dây dưa dứt nữa, cứ hỏi thẳng .”

đảm bảo, mà đưa cô về mắt dịp Tết , thì ở nhà gì là cha nấy!”

Khuôn mặt vốn cứng đờ của Trương Yến Bình bỗng chốc vặn vẹo vì ngượng ngùng.

Nhìn đến phát hoảng.

Loading...