Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1202: Không có tiền đồ. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 10:39:44
Lượt xem: 279

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng quát đó to đến chói tai, nhưng âm giọng quen, chẳng của Chu Thiên Vũ, Lý Lan Hoa, chạy về gọi tới tăng viện ?

Nói đến chuyện ân oán giữa hai em nhà họ Tống, ai mà còn rõ, nhất là đám thường xuyên đến đây việc?

Huống hồ đó, shipper Tiểu Trương còn cực kỳ xông xáo, đến nỗi cả làng hận thể kéo qua hóng chuyện cho bằng hết.

Bên Tống Đàm mới tuyên bố sang năm sẽ c.ung cấp giống rau cho , bên ông cả xách cái ti vi nát đến "thể hiện tấm lòng"…

Ơ kìa kìa!

Ai mà mưu tính “chặn đầu” giành suất chứ?

em ruột, thì lời của nhà họ Tống là c.ung cấp cho bọn , mà bọn cũng giúp việc, mắc gì nhường cho ông ?

Cắt đường kiếm ăn của , cái tha !

Bên Chu Mao Trụ còn đang lẩm bẩm trong group, thì bên Lý Lan Hoa chinh xuất trận.

Trong lúc đó, Kiều Kiều đang đếm sủi cảo trong nồi, tiếng liền giật , hấp tấp chạy khỏi bếp, lớn tiếng hét:

“Bác Cả ! Phân của Đại Vương cũng thể chia cho ông !”

Ôi chao ôi!

Một câu hồn nhiên của thằng bé lập tức phá tan khí thế đang hừng hực của Lý Lan Hoa.

Trong nháy mắt, cả sân nhà họ Tống rộ lên như nổ tung.

Còn Tống Đại Phương thì nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức đập đầu tường.

Cả đời ông từng coi trọng Tống Tam Thành.

Chẳng bản lĩnh, chỉ co ro trong cái xó quê mùa. Lấy vợ thì cũng ghê gớm chẳng , sinh đứa con gái thì cũng chỉ tạm gọi là tiền đồ, thế mà đầu óc tỉnh táo, lo tìm chồng ngon ở tỉnh thành, cứ khăng khăng về sống ở quê.

Thằng con trai thì ? Lại là một đứa ngốc.

khổ nỗi, cái đứa ngốc đó cứ năm bảy lượt đ.â.m trúng tim đen ông , câu nào là đau câu đó!

Khiến sắc mặt ông tím bầm, mắt trợn ngược:

“Đến lượt mày mở miệng ?”

Trước đây, Kiều Kiều chắc chắn sẽ sợ đến mà lùi . giờ thì khác , nhóc là bỏ sót một tập nào của bộ series Ultraman, còn tiền tiết kiệm!

Dù tiền đó do chị giữ, nhưng vẫn là nuôi sống cả bầy chó trong nhà nhờ lương hằng tháng! Thêm đó, Tầm Quân và ông chú Bảy thường khen ngợi…

Phải rằng, tự tin từ bên trong đến bên ngoài, khí chất đổi !

Thế là Kiều Kiều cũng trợn mắt đáp trả:

“Bác dữ cái gì mà dữ! Mấy thứ bác đều là của nhà tụi con. Bác mới tư cách đó!”

Cậu nghĩ một lúc, vẫn nhớ chuyện mấy hôm cả nhà bàn về bạn trai của chị Linh Linh, thế là lắp bắp tóm :

“Bác… bác… hồi lúc ba con còn với bác cũng thấy phát tài, hai cãi , tụi con mới tiền… chắc chắn là bác khắc tài vận của tụi con !”

“Phụt…khụ khụ khụ!!!”

Ngô Lan bên cạnh ho sặc sụa trời long đất lở, Tống Đàm tay đang tích linh khí liền lập tức xoa lưng cho bà, hai con liếc mắt , cùng bật như điên.

Trái , ông Tống Hữu Đức với bà Vương Lệ Phân thì giật .

Nói thật chứ, hình như đúng là từ lúc hai em họ xa cách, thì nhà cửa mới bắt đầu khá lên hẳn.

Tuy chỉ là cảm giác tâm lý thôi, nhưng ông bà càng nghĩ càng thấy lý.

Ông cụ hai lời, lập tức đẩy cái xe lăn của ông ngoại Tống Đàm dậy, trực chỉ xông thẳng về phía Tống Đại Phương:

“Cút! Cút ngay cho ! Từ lúc mày, nhà Tam Thành mới yên ! nên để mày bước chân sân , đem vận xui tới!”

Ông cụ nhỏ con mà khí thế rầm rầm, tin phong thủy mê tín hơn ai hết!

Ông cụ xe lăn còn kịp hiểu chuyện gì, đành nắm c.h.ặ.t tay vịn để khỏi ngã khi đẩy lăn lóc về phía .

Còn Tống Đại Phương thì sững sờ trong một thoáng, định mỉa mai “mê tín vớ vẩn vô căn cứ” thì thấy cha , với dáng vẻ đ.â.m lao theo lao, đẩy xe lăn chở ông ngoại hùng hổ lao tới.

Ôi trời đất ơi!!

Giờ ai mà chịu nổi tình huống nữa?

Người xe lăn mà ngã lăn đất, thì c.h.ế.t cũng tróc nửa lớp da!

Theo phản xạ, Tống Đại Phương lập tức đầu bỏ chạy, Mao Lệ mang giày bốt ngắn đó ngây trong chốc lát, cũng hoảng hốt chạy theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1202-khong-co-tien-do-1.html.]

Mà bên ngoài, con đường lớn ven rừng trúc, một nhóm nam nữ đang hầm hầm tức giận kéo tới. Vừa thấy Tống Đại Phương, lập tức vây quanh:

“Tống lão đại! Ông thật sự là vô ơn!”

“Bỏ mặc cha ruột lo, giờ định tới cắt đường sống của chúng ! Ông ác độc thế cơ ?”

đó! Chúng ký tên cả , Tống Đàm rõ ràng sang năm sẽ bán giống rau cho chúng , ông bây giờ mới nhào vô tranh phần? Đất tụi đào sẵn hết đấy!”

“Ông Tống! Cùng là trong một làng, thể như !”

Thao Dang

“Đừng nhiều với ông ! Mao Trụ ! Ông chắc chắn là lấy ông cụ cớ để cướp phần của tụi …”

“Hả? ! chỉ thảo luận chút thôi mà… Ê! Ê! Nghe ! thật sự thế mà!”

Lời thanh minh của Chu Mao Trụ chìm nghỉm trong tiếng mắng mỏ ồn ào, còn lúc , Tống Tam Thành c.uối cùng cũng nắm viên gạch trong tay, chọn đúng thời cơ.

“Rắc!”

Một tiếng vang giòn, lập tức nín bặt.

Tống Đại Phương chột , phắt , liền thấy cửa kính xe một nữa đập nát tan tành!

“Cậu điên ?!” Ông trừng mắt Tống Tam Thành.

Chỉ thấy đàn ông trung niên thật thà mặt đỏ bừng bừng:

“Đập đấy! Sao? Lần dám đến, còn đập nữa!”

“Tống Đại Phương, gọi một tiếng là nể mặt lắm !”

“Lần mắng Đàm Đàm nhà , còn chửi cả Kiều Kiều… Mẹ nó, lẽ đập đầu luôn từ khi bước vô cổng !”

Ông thở hổn hển, rõ ràng cãi còn mệt hơn cầm gạch đập kính.

kỳ lạ , Tống Đại Phương rụt ngay tức khắc.

Cả Mao Lệ cũng luồn lưng ông , lặng lẽ kéo tay áo ông.

Tống Tam Thành cũng đang thấy hồi hộp trong lòng.

Cả đời ông mấy khi dám chuyện gan lì như thế?

Mà Tống Đại Phương sĩ diện, nhỡ lát nữa lao đánh thật thì ? Viên gạch xài tiếp ?

Lỡ đập hỏng, mà còn bồi thường, chẳng tức c.h.ế.t ?

Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng thấy xuống tay . đúng lúc

Tống Đại Phương mở cửa xe, sắc mặt tái mét, đạp ga lên, cẩn thận lùi xe một vòng ngay cổng sân…

Cứ thế, một lời, vòng qua đám , lái xe rời .

Chu Thiên Vũ mới chạy tới nơi, bên đường còn mờ mịt:

Ủa? Giải quyết nhanh á?

Chậc!

là đáng đời phát tài!

Chuyện ăn mà còn cố gắng tới cùng!

Xe chạy ngang qua, liếc một cái, xuyên qua cửa kính vỡ lùa gió lạnh, thấy bên trong chỉ mỗi cái ti vi bé tí, nhịn nổi mắng to:

“Đệt! Mang tới cái ti vi rách, đem về… Quê kìa, thật cmn mất mặt!”

Đám vây xem sững một lúc, cũng bật ầm lên.

“Chuẩn! Quá mất mặt!”

! Tam Thành thì hiền, nhưng ép đến cùng cũng đáng sợ phết đó.”

“Ờ thì, ông hiền thật, nhưng ép quá thì cũng chỉ dám đập vỡ kính xe thôi, cũng cầm d.a.o búa gì, gì mà đáng sợ…”

Mọi ha hả, chúc Tết , bắt chuyện với Tống Tam Thành ai về nhà nấy.

Còn trong chiếc xe tả tơi, gió lạnh rít từng cơn, Mao Lệ co ro rùng , vẫn còn sợ:

“Đại Phương , em thấy nên về quê nữa . Anh thấy ánh mắt của Tống Tam Thành ! Cầm viên gạch mà mắt đỏ hoe lên luôn…”

“Em mấy trông hiền lành, đều là kiểu âm thầm nhẫn nhịn! Nhỡ ép quá, lôi d.a.o c.h.é.m thì ?”

Tống Đại Phương thầm nghĩ:

sợ nhất chính là cái đó đấy, chứ còn gì nữa…

Loading...