Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 266: Kích thước tuyết nhĩ.
Cập nhật lúc: 2024-12-27 09:50:21
Lượt xem: 397
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Rầm!"
Theo tiếng nổ lớn, ngôi nhà cũ mà Tống Đàm ở suốt mấy chục năm cuối cùng cũng sụp mất nửa bức tường sân cú vung tay mạnh mẽ của chiếc máy xúc.
Lúc , đội thi công mỗi một việc. Tống Đàm dẫn gia đình khu sân đầy kỷ niệm tuổi thơ, lòng háo hức bồi hồi.
Ngô Lan hiếm khi tỏ cảm tính, cũng lấy tay lau nhẹ khóe mắt.
“Năm xưa xây căn nhà , cha các con nhờ trong thôn giúp đỡ suốt bao ngày đêm! Giữa trời hè nắng cháy, da lưng tróc từng lớp mà cũng ráng thành. Sau đó, nào là mái, nào là căn bếp , đều từng chút một mà góp nhặt xây nên…”
“Vì xây căn nhà , nhà mang nợ mấy năm trời. Giờ thì…”
Tống Tam Thành chút tự nhiên, lên tiếng trấn an:
“Nói chuyện gì, cuộc sống giờ càng ngày càng . Chúng giờ đây hưởng phúc từ con gái, hưởng thì cứ thoải mái tận hưởng ...”
“Gì mà hưởng thụ!” Ngô Lan thu tay lau nước mắt, lườm ông một cái:
“Đừng tưởng ông giấu cần câu trong cái kho mà ! chỉ là chấp nhặt với ông thôi.
“Bao nhiêu việc nhà còn đó, ông mơ câu cá ? Mơ quá! Mau mau lên núi gọi tới hái đào mỏ quạ .”
“Chỗ rừng đào, bên bờ ao , thấy còn một mảnh đất trống. Hay ông dẫn Kiều Kiều qua gieo ít ngô với cao lương . Chứ trẻ con nó cứ nhắc mãi đấy!”
Kiều Kiều chỉ thích trồng ngô, mà năm nay dịp tay. Bây giờ tháng Năm , nếu để cho thằng bé gieo trồng chút gì, chẳng phụ lòng mong đợi của nó suốt nửa năm qua ?
Còn về cao lương, đó là ý kiến của ông chú Bảy.
Ông bảo gieo ít cao lương, đến mùa thu còn cái rượu.
Đã , mấy góc đất trống chỗ thì cứ gieo giống . Có mọc thì tùy, năng suất chẳng quan trọng.
Tống Tam Thành: ...
Nhớ chuyện cái cần câu, ông chột . Không thêm gì, ông dẫn theo Kiều Kiều – đang tò mò ngó cảnh máy xúc phá nhà – xách cuốc và giống khai hoang.
---
Bên máy xúc, thanh niên lái xe thò đầu từ ô cửa cao, gọi lớn:
“Chị! Chị cứ yên tâm! Tay nghề máy xúc của em thế nào chị đấy, đảm bảo một ngày là san phẳng ngôi nhà !”
…Cũng cần nhanh đến .
Tống Đàm tò mò :
“Sao đội công trình thế?”
Cậu thanh niên chính là hồi tháng Ba từng tới giúp gia đình họ khai hoang núi.
Người chân chất, ăn khỏe, việc cũng siêng năng. Công việc 7 ngày mà chỉ cần 5 ngày là thành, trong thời buổi khó tìm thanh niên tận tâm như thế.
Gặp quen, Tống Đàm cảm thấy bất ngờ.
Cậu thanh niên mới xa nhà hơn tháng mà làn da đen thêm vài bậc, nhưng nụ vẫn lộ hàm răng trắng bóng:
“Chị, đội công trình nổi tiếng lắm. Tiền lương cao, bảo đến thôn việc nên em gia nhập ngay.”
“Không ngờ tới nơi mới đội công trình suất ăn riêng, ăn ở nhà chị.”
Cậu ngậm ngùi đầy vẻ trách móc.
Tống Đàm: ...
Cô thật sự dám tiếp lời , đội công trình cả chục , ăn khỏe bao nhiêu tự lòng họ đều hiểu rõ!
Giờ đây cả nhà cô dọn về nhà ông nội, tới thuê việc, cô cũng định lo chuyện cơm nước nữa.
Ví dụ việc hái đào mỏ quạ, sẽ giống như mấy thím vẫn đang hái : Đến giờ thì ai về nhà nấy ăn cơm.
Không viện nhà ông nội nhỏ chật chội, thực sân nhà ông cũng rộng rãi.
vấn đề là, núi giờ đây tuyết nhĩ đến kỳ thu hoạch đại , cả nhà tranh thủ hái về phơi khô.
Từng lớp từng lớp chất đống lên phơi, cũng chỗ chứ? Thành , giờ tiện giữ khách ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-266-kich-thuoc-tuyet-nhi.html.]
Ngoài , còn nấm mộc nhĩ, tốc độ phát triển chậm hơn một chút. Tống Đàm ước tính, chỉ một tháng nữa cũng sẽ đến lúc thu hoạch.
Ôi trời, mùa hè quả nhiên là mùa của bội thu!
Cả đại gia đình đều chen chúc trong ngôi nhà cũ của , nhưng vui nhất là Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân.
Hai ông bà vẫn giữ lối suy nghĩ cũ, luôn cảm thấy cả nhà đông đủ, náo nhiệt mới là nhất. cây lớn phân nhánh, đông thì chia nhà, kể từ khi con út Tống Tam Thành kết hôn, ngôi nhà chia .
Hai ông bà sống với , tự do thì tự do, nhưng đôi lúc cũng khó tránh khỏi nhớ các con.
Bây giờ Tống Đàm bên đang xây nhà mới, tạm thời dọn về đây ở, hai ông bà hề thấy ồn chút nào.
Theo lời Tống Hữu Đức: “Đây là nhà nhân khí hưng thịnh, rõ ràng là điềm phát đạt mà!”
Tuy nhiên, khi phát đạt, ông vẫn cưỡi chiếc xe điện ba bánh nhỏ của , chạy tới chạy lui lên núi.
Lại thấy ông một nữa cưỡi chiếc xe nhỏ, phóng từ con dốc dài xuống, đó quen thuộc rẽ thẳng sân nhà.
Tống Đàm khỏi giật thót tim!
Ông cụ , xe là quên mất lớn tuổi ?
Trên chiếc ghế dành riêng cho bà nội, giờ đang đặt một cái giỏ lớn, bên trong đầy ắp tuyết nhĩ mới hái về.
Nhìn cảnh đó, Tống Đàm bất đắc dĩ :
“Ông nội, chẳng chú Trương xe ba bánh ? Không cần ông vất vả .”
“Sao mà chứ?”
Tống Hữu Đức chịu thừa nhận già:
“Xe ba bánh của chú là xe ba bánh, tuyết nhĩ nhà mọc nhiều thế, rảnh rỗi chẳng gì, chạy xe một chuyến thì nào?”
Chiếc xe hiện giờ là độc nhất trong làng, cực kỳ phong cách! Đám ông lão khác đều mà thèm thuồng, mỗi ông cưỡi xe đều toát vẻ oai phong!
Dù rằng chở hàng nhiều như xe ba bánh của nhà Trương Vượng, nhưng việc kéo mấy thứ lặt vặt trong ruộng đường thì quá tiện lợi.
Tống Đàm: …
Thôi , ông vui là .
Cô thêm, chỉ cúi đầu kiểm tra giỏ tuyết nhĩ.
Tuyết nhĩ mọc tự nhiên những cây sồi trong núi, hấp thụ đủ ánh sáng và mưa, giờ bung nở thành những “cánh hoa” trắng muốt trong suốt.
Chỉ loại chín hẳn mới hái xuống.
Trương Yến Bình xổm xuống ngắm nghía, tò mò :
“Anh cứ tưởng em trồng gì cũng chứ! thấy tuyết nhĩ to. Em tuyết nhĩ của Cổ Điền ? Tay dang còn ôm hết một bông! Vừa to tròn, trắng nõn nà!”
Ông chú Bảy đang nghỉ bên cạnh, liền liếc Trương Yến Bình một cái, :
“Cậu ăn cái gì chứ?”
“Tuyết nhĩ mọc cây, giống nấm tự nhiên nhỏ, sức sống mạnh. Nhờ ánh nắng và phong thủy mà lớn.”
“Cái gì sinh tự nhiên thì nó chỉ thế , đều đặn .”
“Còn giờ nhà kính, trồng khoa học, quy mô lớn. Nấm trồng bằng giá thể, san sát trong một phòng, bông nào bông nấy to tròn, đều tăm tắp.”
“ vấn đề là… ngon.”
Trương Yến Bình: …
Thật cũng chẳng thấy khác biệt gì, tất cả đều là xé nhỏ hầm canh mà thôi.
Anh lẩm bẩm trong bụng, nhưng dám thẳng mặt ông chú Bảy. Ông chú đoán tâm tư của , bèn nhạt một tiếng:
“Cậu trai , đồ ngon ăn ít nên thưởng thức. Cậu cứ thử so rau trong nhà kính với rau trồng ngoài ruộng mà xem, một loại vị rau, một loại chẳng gì cả, khác biệt rõ ràng!”
Lời Tống Hữu Đức đồng tình:
Thao Dang
“Mùa đông chợ mua rau, đắt đỏ , mà còn chẳng mùi vị gì.”
mùi vị gì, họ cũng giải thích , chỉ bảo: đó chính là… vị rau.