Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 317: Tam Bảo, Tứ Bảo và Thất Bảo.

Cập nhật lúc: 2025-01-07 16:38:50
Lượt xem: 400

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôn Thủ Bình cố gắng hít thở sâu, kìm nén cơn giận dữ và sự thể tin nổi của .

“Cho dù ăn thịt, ít nhất cũng chút cơm thừa canh cặn chứ, kén chọn!”

Nói thật, c.h.ó vốn là động vật ăn tạp, nếu thêm chút thịt, cuộc sống của chúng sẽ hơn nhiều.

Ít t.hịt cũng cả…

đời chúng chỉ mười hai mươi năm, sống vui vẻ là quan trọng nhất. Anh thật sự hề đòi hỏi quá đáng, nếu thì bán c.h.ó cho Tống Đàm với giá rẻ chỉ 3000 tệ.

mà… cho chúng ăn cám và vỏ trấu là ý gì đây?

Bên cạnh, Trương Yến Bình nở một nụ ngượng ngập:

“Thì… cơm thừa canh cặn cũng nhiều như .”

Làm gì cơm thừa?

Hiện tại để bảo đảm khẩu phần ăn của đám chó, họ dành sẵn thức ăn bữa cơm của . Ai ăn ai để thừa cũng chắc.

Còn nữa, c.h.ó ăn, lợn cũng ăn, nhà bảy con lợn và tám con c.h.ó (ba con nhỏ ăn cũng ít). Muốn đủ cho chúng ăn thì nấu thêm hai nồi nữa mới . Thật là cách nào xoay xở nổi.

Vả

Trương Yến Bình cố gắng giải thích:

“Thật sự ăn nhiều , mỗi chỉ thêm một muỗng rau là cùng, đáng bao nhiêu!”

Cũng chỉ hai ba miếng là hết, chứ nếu chỉ ăn cám, mà nuôi đám c.h.ó mượt mà, béo thế ?

Tôn Thủ Bình: …

Anh lẽ giận.

đám Đại Bảo, Nhị Bảo bên cạnh, bộ cơ bắp trơn tru và bộ lông óng ả của chúng…

Thật đáng giận!

Sao thể nuôi thế chỉ với cám và vỏ trấu chứ!

Anh hậm hực xuống núi, nếu thì cơn giận cũng chẳng cách nào phát tiết .

Trương Yến Bình cũng vội vàng chạy theo.

Lúc tâm trạng khá lạ lùng, chút áy náy, xen lẫn sự tự hào.

Áy náy vì đây vỗ n.g.ự.c đảm bảo với em rằng sẽ chăm sóc cho lũ c.h.ó của , nhưng giờ để chúng ăn rau và cám gạo, dù chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng ăn.

So với những con c.h.ó hiện đại ăn thức ăn nhập khẩu t.hịt xay cân đối dinh dưỡng, tất nhiên cảm thấy chút lép vế.

oái oăm , chỉ nhờ những thứ , đám c.h.ó nuôi béo tròn, mượt mà, dáng dấp cực , khỏi sinh chút tự hào.

Và giờ Tôn Thủ Bình im lặng, chắc cũng cảm giác mâu thuẫn đó bối rối.

Cả hai nhanh đến cánh đồng.

Lúc , hai thửa ruộng lúa sắp chín, kìm một cảm giác ghen tị sâu sắc.

“Nhà Tống Đàm còn tự trồng lúa ? Thật !”

Nghĩ ngợi một lúc, sang Trương Yến Bình:

“Là em, đến lúc đó nhớ để dành cho chút gạo nhé.”

Trương Yến Bình khổ một tiếng:

“Anh giờ một bữa nhà chúng bao nhiêu miệng ăn ? Chỉ mấy ruộng lúa , ăn đủ còn nữa kìa.”

Như bản , mỗi bữa ăn hết hai bát cơm lớn, giờ thành thói quen mất .

May mà ngờ là dù ăn nhiều cũng phát phì, chỉ ngày càng rám nắng.

Quả thật nước non ở núi thiên vị, Kiều Kiều thì ngày càng trắng trẻo, chỉ là đen nhẻm, khỏe khoắn hơn, đường trông đáng tin cậy.

Sau bàn chuyện ăn, mặt mày chẳng còn vẻ trắng tròn dễ chịu như cái bánh bao đây nữa, mà giống như kẻ đòi nợ.

Haizzz, chống nắng đủ… Yến Bình thở dài.

Nghe xong những lời đó, Tôn Thủ Bình nhớ đến bát cháo nếp đầy ú ụ sáng nay, ăn khỏe thật.

Giờ chỉ đành gác ý nghĩ trong đầu.

Nhìn cánh đồng rau xanh mướt, hỏi:

"Hai con c.h.ó ?"

Trương Yến Bình cũng thấy bóng dáng chúng , chỉ đành lớn tiếng gọi:

"Tam Bảo, Tứ Bảo!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-317-tam-bao-tu-bao-va-that-bao.html.]

Một lúc , mới thấy tiếng sủa "gâu gâu" từ xa vọng .

Hai bước lên bờ ruộng, vòng qua hai thửa ruộng lúa, mới thấy Tống Hữu Đức đang ở góc cuối của cánh đồng, gần rặng tre râm mát. Hai con c.h.ó đang quây quanh ông, đang bận gì.

Bên cạnh còn một chú c.h.ó con, nửa lớn nửa nhỏ, nhảy nhót loạn xạ. Tam Bảo đè xuống đất bằng một cú vả, mặt đầy bùn.

Nhìn thấy cảnh đó, Tôn Thủ Bình khỏi đắc ý:

"Thế nào? Chó tồi chứ! Nhìn , khi bỏ cả chục ngàn cũng chắc mua con điều thế !"

khi đến gần, im bặt.

Chỉ thấy con c.h.ó lưng đen và con Malinois bây giờ lớn hơn , cả về chiều cao lẫn cân nặng.

đó là trọng điểm.

Trọng điểm là lúc , con c.h.ó lưng đen cúi đầu thật thấp, m.ô.n.g chổng lên cao, đuôi vẫy liên hồi, chỉ thấy nó thở hồng hộc "ha hả", rung lên từng đợt.

Nhìn kỹ, khuôn mặt nó rõ ràng là vui sướng đến c.h.ế.t !

Hai chân đang gì?

Đang đào đất.

Cả một hàng ruộng nó đào những hố sâu đều tăm tắp.

Tôn Thủ Bình: ...

Thôi .

Nhiều con c.h.ó thích nghịch bùn, cũng gì nữa.

điều kỳ lạ là con Malinois , lượt dùng chân cào đất, lấp các hố mà con lưng đen đào xong!

Thật là khó tin!

Rõ ràng là đang trồng trọt!

Tống Hữu Đức chiếc ghế nhỏ bên cạnh, tay cầm chiếc quạt nan cũ kỹ, phe phẩy ha hả:

"Tốt lắm! Nhìn Tam Bảo nhà , trồng trọt thật là giỏi!"

Con lưng đen càng đào, bùn đất bay tứ tung, cho chú c.h.ó nhỏ Thất Bảo văng đầy bùn đất, mặt mũi ngơ ngác lắc lắc cho rơi bớt.

Thao Dang

"Gâu!"

Con Malinois ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời Tống Hữu Đức.

Tống Hữu Đức cũng công bằng:

"Còn Tứ Bảo nhà nữa, lấp đất cũng chuẩn! Sau , ngô chắc chắn mọc lên !"

là như , Tam Bảo đào hố, Tống Hữu Đức chịu trách nhiệm rải hai hạt ngô, Tứ Bảo lấp đất.

Mảnh đất râm mát rộng hai luống ruộng. Mọi im lặng Tống Hữu Đức khen ngợi đủ kiểu, cho hai con c.h.ó phấn khích đào trồng xong xuôi cả mảnh đất...

Thật khó mà tin !

Sau đó, ông cụ :

"Nhìn mấy bảo bảo của việc chăm chỉ thế, chắc cũng tưới nước đúng ?

Để xem bảo nào ?"

Trời đất, thấy , Tam Bảo và Tứ Bảo liền chạy ào như thi chạy, Thất Bảo nhỏ con chân ngắn, nhưng chí lớn, cũng vội vàng chạy theo!

Thế nhưng, cuối cùng vẫn là Tứ Bảo chân dài, thon thả khỏe mạnh, há to miệng, chút do dự ngoạm lấy cái vòi nước nối liền với giếng bên cạnh, đắc ý kéo theo dọc bờ ruộng.

Nước trong veo rơi xuống tí tách, tưới ướt đẫm hai hàng ngô trồng.

Tam Bảo kêu ư ử một tiếng, ấm ức xuống, hai chân khua khua, Tống Hữu Đức.

Lúc , hai con c.h.ó thậm chí thèm để ý đến Tôn Thủ Bình.

Tôn Thủ Bình chỉ trơ mắt hai con c.h.ó như thể một gã đàn ông tệ bạc lừa gạt, cắm đầu cắm cổ thành bộ quy trình trồng trọt. Trong lòng chua xót bối rối, diễn tả nổi.

Im lặng một lúc lâu, cánh đồng tưới xong, mới khó khăn lên tiếng:

"Ông trồng gì ở đây ?"

Tống Hữu Đức ngẩn , Trương Yến Bình vội giới thiệu:

"Ông nội Tống, đây là bán chó, cũng là bạn học của cháu."

Tống Hữu Đức mừng rỡ:

"Chàng trai trẻ, mấy con c.h.ó đều do nuôi ? Tốt thật đấy, ngoan ngoãn vô cùng! Cậu giỏi thật!"

Ông chân thành khen ngợi, đó mới giải thích:

"Ở đây trồng thuốc lá, nhổ hết lên . Chưa nghĩ trồng gì, Đàm Đàm giống ngô chín muộn ngon, nên thử xem ."

Loading...