Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 502: Biết điều một chút.
Cập nhật lúc: 2025-02-14 18:44:10
Lượt xem: 421
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước sự nài nỉ đến cùng của ông chủ Tiền, Tống Đàm vẫn chẳng động lòng, chỉ hờ hững phẩy tay:
"Không , với , sản lượng dưa hấu đủ, hơn nữa vận chuyển xa rủi ro nứt vỏ. Chỉ thể bán trong khu vực lân cận thôi."
"Anh xem thử đào ."
Đào? Có dưa hấu trong tay , ai còn nhớ đến đào chứ?
Vừa nghĩ, ông chủ Vương vùi đầu ăn tiếp. Số ít tế bào não còn sót nhanh chóng dòng nước dưa hấu ngọt lịm cuốn trôi sạch sẽ. Hai gã đàn ông lớn tuổi mỗi ôm một nửa quả dưa, cắm đầu ăn hùng hục, nước dưa chảy dính đầy mặt.
Cái chậu inox cũ kỹ bàn chẳng mấy chốc chất đầy vỏ dưa.
Ngược , Tống Đàm và ở đây ngày nào cũng ăn dưa nên giờ vẫn còn giữ chút phong thái.
Một quả dưa nặng 20 cân, ăn đến căng cả bụng, ai nấy đều còn bụng nghĩ đến bữa cơm.
Ông chủ Tiền và ông chủ Vương cũng kìm hãm , kịp ăn cơm mà no căng bụng.
Chỉ ông chú Bảy, tuổi tác lớn, kiềm chế bản , lúc mới lên tiếng hỏi: "Cơm còn ăn đây?"
Ông chủ Vương vẫy tay, vốn định khỏi ăn nữa, nhưng thấy ông chủ Tiền như thể tám trăm năm từng no, vội vã đáp liền mấy câu:
"Ăn! Ăn! Ăn!"
Trong bóng tối, ai để ý thấy ông chú Bảy khẽ liếc Tống Đàm một cái, con bé , thật khôn khéo!
Nấu cơm cũng chỉ nấu ít một, còn chẳng thêm nhiều món. Định bụng lấy dưa hấu lấp bụng đúng ?
Thế là…
Trong đêm tối mất điện, một chiếc đèn pin dựng ngay giữa bàn ăn, ánh sáng phản chiếu lên trần nhà quét sơn trắng và bốn bức tường xung quanh, tạo thành một sáng mờ ảo.
Dưới ánh đèn, tiếp tục ăn uống xì xụp, cho đến khi ông chủ Vương ăn đến mức nới lỏng thắt lưng, cuối cùng tựa , ngửa cổ thở dài, lúc mới lưu luyến đặt đũa xuống.
"No , no căng ..."
Thao Dang
Tống Đàm còn nhiệt tình hỏi: "Muốn xem đào ?"
"Không! Không! Không!"
Ông chủ Tiền thật sự còn sức.
Vốn định sắp xếp tài xế tối nay đến chở đào , nhưng ngờ buổi phát sóng bán hàng cháy đơn dữ quá, hàng trong kho chẳng còn là bao, đành bảo tài xế mai hẵng đến.
Lúc , hai đàn ông chỉ còn ngước mắt Tống Đàm cầu khẩn:
"Cô xem... thể sắp xếp cho bọn chỗ ngủ ?"
Tống Đàm suy nghĩ một lát đáp:
"Nhà em hai gian phòng trống, nếu hai ngại, ông nội em còn mấy cái giường cũ, kéo qua đây trải thêm vài lớp đệm cũng ngủ ."
"Được! Được! Được!"
Ông chủ Tiền dạng công tử bột yếu ớt:
"Cần gì đệm chứ! Chỉ cần ván giường là đủ. Cái lưng già thích giường cứng. Không thì trải chiếu cói đất cũng !"
Nói ngước bầu trời tối om:
"Đêm nay điều hòa, đất mát!"
, tối nay điều hòa.
Tống Đàm lập tức phản ứng, đó vô cùng nhiệt tình:
"Vậy ! Anh Yến Bình, gỡ hai cái chiếu mới ông nội đan, đem trải cho hai ông chủ đây ngủ nhé!"
"Rõ!"
Trương Yến Bình đáp một cách dứt khoát!
Không điều hòa mới thể hiện giá trị của chiếu cói chứ!
Hy vọng hai ông chủ thể điều một chút, nhanh chóng nhận giá trị của đồ .
---
Sáng hôm , cả ngọn núi rộn ràng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-502-biet-dieu-mot-chut.html.]
Tối qua, Ngô Lan gọi cho các hộ dân trong thôn, sáng nay ai nấy đều tập trung lên núi, hái đào quá mệt, cần kỹ thuật, một ngày kiếm 200 tệ, mà chứ?
Hai cấy lúa hôm qua nghỉ ngơi một đêm, sáng nay cũng nôn nóng xách giỏ lên núi ngay.
Tuy dây dưa hấu bò lan đất giảm năng suất hái, nhưng tính tiền công theo ngày chứ theo sản lượng, gì mà lo?
Mọi trò chuyện rôm rả, bàn tay thoăn thoắt hái từng quả đào, cả thôn náo nhiệt hẳn lên.
Bí thư Tiểu Chúc hôm nay thành phố, khi còn ghé qua xem tình hình, nhịn mà cảm thán:
"Cô xem, nếu năm hai ba trăm mẫu đồi còn đều trồng đào hết, thôn chắc còn nhộn nhịp hơn nữa!"
Tống Đàm liên tục xua tay:
"Không . thuê núi chỉ để kiếm tiền."
Thực , trong nhà chẳng mấy loại thực phẩm ăn , nên phát triển thêm hương vị mới .
Bí thư Tiểu Chúc ngờ rằng, bỏ cả đống tiền bao nguyên một dãy núi, việc đầu tiên nghĩ tới là cải thiện khẩu phần ăn trong nhà, cứ tưởng cô còn kế hoạch gì to tát lắm…
Thế nên cô càng thêm khích lệ: “Trồng đa dạng là ! Như sức chống rủi ro cũng cao hơn, còn thể phân tán nhân lực, tránh việc lúc nào cũng cuống cuồng lên. Cố lên! Cố gắng để bốn mùa đều sản lượng định!”
Chờ đến khi bí thư Tiểu Chúc , ông chủ Tiền và ông chủ Vương mới hào hứng bước lên núi.
Dù tối qua mất điện, thể tắm rửa thoải mái, nhưng khi lau qua loa, hai xuống chiếc chiếu cỏ xanh mượt. Phải thế nào nhỉ?
Cảm giác như ngủ đồng cỏ mùa xuân, gió nhẹ phất qua, hương cỏ vấn vít khắp , khiến cả tâm hồn như về thời niên thiếu vô ưu vô lo.
Sáng dậy, chiếc chiếu xanh biếc …
Còn gì để nữa đây?
Ông chủ Vương khí thế hơn hẳn ông chủ Tiền: “Chiếu lấy luôn! Cuộn , hôm nay mang về ngủ ngay!”
Ông chủ Tiền vô cùng bình tĩnh: “Không vội, còn ở đây canh hàng. Lão Vương, đến lúc đó ông theo xe về .”
Ông chủ Vương ngạc nhiên: “Sao ý ông , cứ như bao trọn vườn ?”
Ông chủ Tiền tít mắt: “Hôm qua dưa hấu ngon ?”
Còn hỏi ?
“Ngon!”
“ cho ông nhé, dưa hấu ngon thế nào, thì đào cũng ngon thế ! Đi , lên núi thôi.”
Thế là hai lên núi. ánh mắt ông chủ Vương vẫn cứ dán c.h.ặ.t những quả dưa hấu to tướng đất. Hễ ai hái đào mà dẫm một chiếc lá dưa hấu, ông đều đau lòng đến run cả .
Sau đó, ông đảo quanh vườn, những quả dưa hấu to nhỏ rải rác khắp nơi, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối:
“Dưa thế , bán ở địa phương các cô thì giá cao , cô thấy tiếc ?”
“Cũng tạm.”
Tống Đàm đòi hỏi quá nhiều: “Anh xem, dưa trồng trong vườn đào, ánh sáng đủ, chẳng đất cát, vị ngọt của dưa hấu vẫn đạt mức nhất. Năm nay cứ bán tùy tiện .”
Dù cũng chẳng bao nhiêu.
Ông chủ Tiền hái một quả đào, vốn định lau qua quần áo, , hôm qua mất điện, quần áo vẫn là bộ hôm qua.
Thôi, bẩn quá.
Ông đầu tìm kiếm, phát hiện bên vườn một cái thùng nước đỏ chói, bèn nhanh chóng thả quả đào rửa.
Vừa ngẩng lên, ông thấy Đại Vương xổm bên thùng nước, mắt sáng rực .
Con c.h.ó to thế , ông chủ Tiền thể chút căng thẳng, nhưng nhớ tới cảnh con c.h.ó ăn đào hôm qua, ông cũng sợ lắm.
Trái , còn đùa một câu: “Đại Vương ? Hôm nay ăn đào ? Chờ , nếu quả nào dập, sẽ chủ cho ngươi một quả!”
xong, ông phát hiện Đại Vương vẫn chằm chằm , khỏi chút chột .
Ông dứt khoát đưa đào cho ông chủ Vương, đợi đối phương cắn một miếng, liền hỏi: “Sao? Ngon ?”
Ông chủ Vương chậm rãi nhai, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Ngay đó, hai lập tức kéo một góc, thì thầm bàn bạc.
Còn Tống Đàm thì gần, đau lòng vuốt đầu Đại Vương: “Ngoan nào, Đại Vương giỏi lắm, cố ý rửa đào bằng nước của ngươi … Trời ơi, lông đào kìa, lát nữa đổi cho ngươi một thùng nước mới nhé!”