Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 546: Trong nhà không thể thiếu tôi.

Cập nhật lúc: 2025-02-20 17:39:16
Lượt xem: 373

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lấy chứ!"

Nhất định lấy .

Thím Vương đầy mong đợi: "Đầu xuân nhà cháu trồng nấm mộc nhĩ, chia cho mấy cụ già trong thôn, mỗi nhà hai bó ?"

"Chính là bà cụ Trần ở cuối thôn, hôm đó nồi cơm điện nhà bà hỏng, chú cháu qua xem thử, lúc về bà còn dúi cho một bát… Ôi chao! Ngon lắm! Còn ngon hơn cả mộc nhĩ trộn gỏi ở tiệc cưới chứ."

Tống Đàm nghĩ bụng: Đương nhiên , ban đầu để mấy cây dẻ rừng giúp nấm mộc nhĩ phát triển hơn, cô tiếc chút linh khí ít ỏi của rót đấy.

, khi cấy giống xong, mỗi nhà tự lo phần nấm của , nhưng thiên nhiên ban tặng, vốn dĩ chất lượng nhỉnh hơn loại thu mua đại của nhà hàng. Huống chi còn linh khí hỗ trợ nữa!

Hương vị kiểu chênh lệch quá xa, nhưng ăn chắc chắn sẽ nhận sự khác biệt.

Nói chuyện khách sáo một hồi, sắc mặt thím Vương rõ ràng thiết hơn nhiều:

"Lúc thím nghĩ , sinh viên đại học chính quy, trồng trọt chắc chắn bí quyết, thì dám bao cả ngọn núi mà lớn như thế, đúng ?"

"Sau hai đứa bắt đầu trồng rau, trong thôn đến xin đổi cây giống ? Nhà thím cũng lắm, nhưng hồi đó trồng sớm , nên ngại dám mở miệng…"

"Lần đó qua ruộng nhà khác xem thử cây giống đổi từ nhà cháu, quả nhiên là lớn khỏe hơn hẳn!"

"Đàm Đàm , cháu hỏi thế, thì thím đây cũng dày mặt mà nhận , nhớ để dành nhiều một chút nhé. Mà , thím thấy năm nay nhà cháu trồng khổ qua, khổ qua nhà thím năm nay lắm, tối nay hái ít mang qua cho cháu nhé."

Tống Đàm: …

Khổ qua chần nước sôi, giảm bớt vị đắng cũng tệ lắm, nhưng vấn đề là… nhà cô đều chiều miệng ăn quen !

Cô đành khách sáo từ chối: "Không cần , thím Vương, mấy hạt giống đáng gì . Hơn nữa, nhà cháu cũng ai thích ăn khổ qua…"

Sau khi lượt từ chối khổ qua, bí đao, bí ngòi, Tống Đàm trở về nhà, liền giáo sư Tống đang than thở với Ngô Lan:

"Năm nay thời tiết nóng quá, nếu thì mùa vẫn thể trồng thêm mấy loại rau chịu nhiệt…"

Miếng đất núi nhất thời quy hoạch xong, nhưng mắt đào xới một phần cũng .

Không sai!

Nhắc đến chuyện , Ngô Lan lập tức than vãn: "Cái thời tiết ! Đám ruộng cửa nhà, những năm trồng gì, cỏ vẫn mọc xanh um, từng thiếu nước."

"Năm nay thì , chính thức trồng trọt thì mặt trời gay gắt quá, tí nước là bốc hết. Nếu nhờ con mương cạnh rừng trúc nối nước từ ao, thì gặp trời nóng thế , chắc chắn ảnh hưởng đến vụ mùa."

, rau xanh trong vườn giờ gần như trụ nổi nữa. Chỉ ớt, đậu đũa, cà tím còn gắng gượng , nhưng sản lượng cũng giảm đáng kể so với đầu hè.

Dưa leo thì khỏi , dưa non ngày càng ít, ngược dưa già thì cái nào cái nấy vàng ươm, to bự.

Thao Dang

Cứ thế , e là chỗ lão Triệu thu mua rau cũng sắp cung ứng đủ .

"Không ."

Giáo sư Tống tính toán thời gian: "Tháng bảy nóng nhất, thể từ từ quy hoạch núi, chỉnh sửa một chút."

Không cố tình kéo chậm tiến độ, mà thực sự thời tiết mỗi ngày chỉ vài tiếng, ai dám cố thêm.

"Đợi sang tháng tám, nhờ kiếm ít giống cây về, dựng lều ươm giống ."

Như đến mùa thu, nhiệt độ chênh lệch lớn, trồng xuống là .

"Không cần vội, cần vội."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-546-trong-nha-khong-the-thieu-toi.html.]

Ngô Lan giờ đây thoải mái.

Nửa năm đầu nhà cửa kiếm ít tiền, tất nhiên, giờ cũng tiêu gần hết , nhưng vẫn giữ nhịp việc, hề lơ là.

Trời nóng chính là lúc nghỉ ngơi nhất, cái gì cũng , tranh thủ dưỡng sức một chút.

Chỉ là... đột nhiên rảnh rỗi, vẫn chút quen lắm.

Tống Đàm bên cạnh thấy, liền đề nghị: "Mẹ, dù bây giờ cũng đang rảnh, với cha du lịch ? Con đăng ký cho hai một tour."

Chọn một hành trình thư thả một chút, thời tiết dễ chịu, thoải mái, quá vất vả, để hai vợ chồng cùng xem phong tục tập quán nơi khác.

Trước đây, Ngô Lan chẳng thèm đến mấy chuyện du lịch , nhưng bây giờ... bà thể suy nghĩ một chút .

Có điều, cái nắng gay gắt ngoài , bà lập tức mất hết can đảm nhấc chân khỏi cửa: "Thôi thôi, cái thời tiết ngoài chẳng chịu tội ? Mà con còn đang chờ xây nhà núi ? Để hỏi xem trong thôn ai thời gian."

Trong thôn ai thời gian? Giờ còn mấy thanh niên nữa ? Chẳng cuối cùng vẫn thuê đội xây dựng ?

Tống Đàm dở dở : "Mẹ, ai chọn xây nhà thời điểm ."

lúc , cũng việc gì khác để .

"Hay là hỏi xem, núi chẳng sắp hái xong ? Kiếm hai khiêng lên xe , con chở về sân nhà phơi. Tiện thể tìm tuốt hết lá già đem phơi luôn."

"Đấy đấy!" Có việc để , Ngô Lan lập tức phấn chấn hẳn lên: "Mẹ bảo ở nhà là mà! Bao nhiêu việc chờ xử lý đây ! Trông cậy con? Trong thôn con quen mấy chứ?"

Nói xong, bà liền cầm điện thoại gọi : "Vừa , bảo họ đến lĩnh tiền công đợt luôn."

Vừa gọi tự hào: "Không ngờ nửa đời trôi qua, cuối cùng còn thể chăm lo cho mấy cụ già trong thôn..."

Tống Tam Thành đang bận lặt củ ấu, bỗng dưng dừng tay, bất giác thở một dài, dài.

Giáo sư Tống mà hiểu hết, lúc cũng gật đầu đầy sâu sắc: "Đợi nhà các cô phát triển , những chuyện giúp đỡ bà con thế chắc chắn sẽ còn nhiều nữa."

"Hơn nữa còn thể hơn, nhiều hơn."

Ngô Lan xua tay, trở dáng vẻ sảng khoái thường ngày:

"Đừng mà mơ cao quá, giúp thì giúp, giúp cũng đừng miễn cưỡng. Không thì cái gì cũng đổ hết lên , nợ họ, mà con cái cũng thể gánh hết áp lực đó."

Đang chuyện thì điện thoại kết nối, đầu dây bên là một cụ già lãng tai, Ngô Lan lập tức cất giọng lớn ngoài chuyện.

"Em hiểu lắm..." Trong nhà, Yến Nhiên nhỏ giọng hỏi:

"Thầy ơi, chẳng nhà họ là thuê việc ? Sao dì Ngô Lan bảo là chăm lo cho già? Ý dì là đang quan tâm đến các cụ ?"

Giáo sư Tống thu nụ , trầm giọng giải thích:

"Yến Nhiên , các cụ già trong thôn lương hưu, mà trợ cấp xã hội cũng ai cũng nhận."

"Ở độ tuổi , họ vẫn thể chút việc, nên con cái cũng ở bên cạnh chăm sóc."

" họ rành công nghệ, cũng chẳng còn trong độ tuổi thuê nữa, đến lao công cũng nhận cao tuổi như ."

"Dù chính sách hỗ trợ, quan tâm đến già, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là thỉnh thoảng tặng quà ngày lễ tết mà thôi."

"Vậy em nghĩ xem, lúc , nếu một công việc ngay cửa nhà, nhẹ nhàng, phù hợp với độ tuổi bảy tám mươi, cùng những già quen , tiền công trả ngay... Cuộc sống như thế ?"

"Đây mới là niềm hy vọng lớn nhất trong cuộc sống của họ."

" mà..." Yến Nhiên tò mò hỏi: "Dù họ cũng là thuê việc, trả tiền thì , con cảm thấy dì Ngô Lan vẻ tự hào nhỉ?"

Loading...