Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 571: Đi làm trên đồng ruộng.

Cập nhật lúc: 2025-02-25 16:56:03
Lượt xem: 350

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giáo sư Tống ngoài sân gọi điện thoại từng một, ông lớn tuổi , nhắn tin chậm lắm, thường chỉ gửi tin nhắn thoại.

Gặp chuyện gấp thì vẫn quen gọi điện trực tiếp.

Trong sân, Trương Yến Bình ăn uống no nê, cảm thấy tràn trề sinh lực như một hảo hán, bèn cảm thán khi Tăng Hiểu Đông:

“May mà hồi đó sợ khổ học nông nghiệp, chứ giờ trong trung tâm tài chính, còn cắm đầu ngoài ruộng… Cực c.h.ế.t luôn!”

Tăng Hiểu Đông cũng cảm thán theo:

“Thực cũng hẳn, nhiều viện nghiên cứu nông nghiệp cũng chỉ việc trong văn phòng, sáng chín chiều năm, mưa thuận gió hòa chẳng ảnh hưởng gì… Chúng còn biên chế đàng hoàng đấy nhé!”

Hơn nữa...

Anh tò mò Trương Yến Bình:

“Mà học ngành gì thế? Giờ cũng việc đồng ruộng ?”

Trương Yến Bình: …

Nói cũng đúng nhỉ.

Anh lập tức đổi chủ đề:

Thao Dang

“Thế hồi đại học, các suốt ngày trồng trọt ?”

“Không ,” Tăng Hiểu Đông thành thật đáp, “học đại học cũng cực lắm, thực hành chỉ một mảnh nhỏ, mệt.”

“Lên cao học mới bắt đầu trồng trọt thật sự, dù gì cũng đề tài nghiên cứu mà! Này, kể , giáo sư già trong viện mười năm một đề tài nghiên cứu về cây cam, cây cam to lắm, ngọt lịm luôn! Mỗi năm đến mùa thu hoạch là tranh giành phần!”

“Còn đề tài của phòng bên cạnh, nghiên cứu gà bản địa, đến đêm là chọn một con gà mái già sắp nghiệp để hầm canh, mùi thơm bay ngàn dặm! Có điều lỡ miệng ăn quá đà, suýt chút nữa con gà cuối cùng luận văn cũng nồi luôn…”

Anh thao thao bất tuyệt kể chuyện bát quái:

“Có một sư tỷ siêu đỉnh, thực tập ở một trạm nghiên cứu hẻo lánh, bên đó tháo dỡ nhà kính, cô nghĩ cả, dù gì cũng chẳng ai để ý, đề tài cũng đơn giản, chỉ là trồng thử một giống cải dầu mới ngoài trời…”

“Rồi đoán xem chuyện gì xảy ?”

Tăng Hiểu Đông hăng hái kể.

“Xảy chuyện gì?” Trương Yến Bình phối hợp hỏi theo: “Có hái ngồng cải ăn ?”

Tăng Hiểu Đông: “ học ngành gì, nhưng tư duy thì đúng là nông dân đấy.”

“Không hái ngồng cải! Mà là một hot girl mạng phát hiện! Cô chạy nhảy, còn lăn lộn chụp ảnh… Đến khi phát hiện thì cả cánh đồng trông như lợn rừng ủi qua .”

Trương Yến Bình cau mày:

“Thật vô đạo đức! Dù là ruộng thí nghiệm thì cũng thể phá hoại như ! Người còn thu hoạch hạt cải dầu dầu ăn, ai cho cô bậy như thế?”

Anh chợt nhớ đến mấy vụ lùm xùm mạng, ánh mắt lập tức lộ vẻ đồng cảm.

Tăng Hiểu Đông hì hì:

mà sư tỷ của cũng thiệt , đề tài nghiệp của chị vốn chẳng liên quan gì đến vụ . Thế là chị dứt khoát cho lẽ, thuê hẳn đội ngũ marketing thổi bùng chuyện lên! Cô hot girl suýt chút nữa nổi tiếng theo cách mong luôn!”

“Cùng lắm là kiện đòi bồi thường, chắc cũng chẳng bao nhiêu nhỉ?”

Trương Yến Bình vẫn cảm thấy thoải mái, dù cải dầu cũng loại cây trồng kinh tế giá trị cao, dù thắng kiện thì bồi thường cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Mà tổn thất về công sức nghiên cứu thì bù đắp ?

“Ừ, đúng là chẳng bao nhiêu, cao lắm cũng chỉ một, hai ngàn tệ, nhưng bây giờ dân mạng quan tâm đến mấy vụ thế , nên khi cô hot girl gặp luật sư của sư tỷ , xem thử dữ liệu thống kê… Nếu cô tự tay hủy hoại sự nghiệp thì chỉ nước giấu nhẹm chuyện .”

“Kết quả là, cô đưa năm vạn tệ, nhờ sư tỷ giấy hòa giải.”

Trương Yến Bình: …

đang truyện thăng cấp trời?!

Sư tỷ bá đạo quá!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-571-di-lam-tren-dong-ruong.html.]

Tăng Hiểu Đông kinh nghiệm đầy , tiếp tục thao thao bất tuyệt:

, chuyện , điều đáng sợ mấy hot girl mạng, mà là các cụ già! Các ông các bà, mấy cô chú lớn tuổi ! Hot girl mạng còn giữ danh tiếng, chỉ cần tai tiếng tiêu cực, họ sẵn sàng chi tiền bồi thường.”

mấy cụ già thì khác, họ dám lăn lộn ăn vạ giữa đường luôn! Cảnh sát đến cũng sợ, thể lóc om sòm, còn lỡ huyết áp tăng vọt nữa chứ!”

Tăng Hiểu Đông đến đây thì dừng :

“Bởi , chúng sợ nhất là những vụ như thế! Giáo viên trong viện cũng , bây giờ ai nấy đều chạy theo thời đại, xây dựng cái gì mà khu du lịch nông nghiệp, khu sinh thái dành cho nổi tiếng… giáo sư của thì nhất quyết chịu. Trong đơn vị cũng ông bảo thủ, chịu đổi mới…”

Trương Yến Bình khịt mũi khinh thường:

“Xây dựng khu du lịch nông nghiệp thì cũng phù hợp với điều kiện thực tế. Bây giờ ai cũng bắt chước theo mốt… thật, chúng nông chân chính, cần gì mấy cái du lịch trải nghiệm đó!”

Tăng Hiểu Đông phá lên:

“Anh cũng đúng! Với điều kiện của thôn , giao thông thuận tiện, phong cảnh bình thường, sông núi cũng gì đặc biệt… Nếu mà khu du lịch nổi tiếng thì cũng điểm nhấn chứ?”

“Ây, thế là đúng !” Trương Yến Bình phục:

“Bây giờ đoạn sông nào dùng để xả lũ cũng thể nổi tiếng, dân mạng thật sự chẳng hề kén chọn! Nhà chúng mà chịu quảng bá, tùy tiện tìm một ngọn núi trồng nửa sườn đầy mẫu đơn dại, đặt cái tên sang chảnh như ‘Mẫu đơn cao nguyên trong thâm sơn’, xem bao nhiêu kéo tới ?”

Tăng Hiểu Đông mà nhíu cả mày, bởi vì nghĩ thử một chút, hình như cũng khả năng đó thật!

Trong lúc trò chuyện, trời sập tối, Yến Nhiên màn đêm buông xuống, bỗng nhiên chạy vội lên lầu lấy máy ảnh , chụp một tấm ảnh của Tống Tam Thành đang đóng gói đồ trong sân.

Không đợi Trương Yến Bình thắc mắc, cô lạch bạch chạy lên lầu nữa, nhanh xuống với chiếc điện thoại tay:

“Mau , chỉnh sửa sơ sơ, bức ảnh trông ý vị ?”

Trương Yến Bình ghé đầu .

Xa xa là trời chiều nhập nhoạng, từng lớp núi mờ ảo, gần hơn một chút là góc mặt trầm của Tống Tam Thành. Bàn tay thô ráp, đen vàng, mang theo khí chất chất phác của nông dân đang cầm một nắm lá tươi ánh đèn…

“Bức ảnh đấy!”

Trương Yến Bình lập tức hứng thú: “Gửi cho , dùng ảnh quảng cáo cho cửa hàng online.”

Tống Đàm cũng ghé mắt thử, liền lấy điện thoại :

“Cho một tấm, in . Yến Nhiên, cô chụp thật đấy!”

Yến Nhiên ngại ngùng: “Cũng tạm thôi, chụp núi non ruộng đồng nhiều, tích lũy kinh nghiệm thôi mà.”

chụp phong cảnh thì cần chú trọng chi tiết địa lý, cần dùng đến kỹ thuật ánh sáng bộ lọc màu sắc chứ!

Tăng Hiểu Đông khỏi ghen tị: “Rõ ràng là nhờ máy ảnh mấy vạn và ống kính mấy vạn thôi…”

Yến Nhiên đắc ý: “Hết cách … Ai bảo năm ngoái giành giải thưởng quốc gia chứ!”

Giải thưởng đó căn bản đủ tiền, nhà cô còn bù thêm hai vạn nữa mới gom đủ bộ thiết .

“Đắt …”

Tống Đàm máy ảnh của cô, bỗng nhiên mỉm : “Thế … Yến Nhiên, mấy ngày tới nếu cô rảnh, giúp chụp thêm vài bức ảnh quảng bá nhé?”

“Cây trồng ngoài ruộng, vật nuôi trong chuồng, đều chụp hết!”

“Hả?” Yến Nhiên sững sờ, đó do dự: “ mà dù là rau trong ruộng heo trong chuồng nhà cô, sản lượng đều ít, ý định bán ?”

Như mấy con heo núi … chỉ tính t.hịt ngon chúng thôi cũng đủ chia cho bao nhiêu ?

“Không .”

Tống Đàm nhạt: “Bây giờ dùng đến, năm chẳng thể dùng ?”

“Hơn nữa, thích cảm giác để dân mạng thấy nhưng mua .”

Mọi : …

lúc , giáo sư Tống vui vẻ bước sân: “Này… Trương Yến Bình, liên hệ xong, ngày mai sẽ gửi mẫu qua, đây, thông tin liên hệ đây, ghi .”

Trương Yến Bình lập tức hứng khởi: “Gửi cái gì mà gửi mẫu! Mỗi thứ cứ lấy vài ký ạ! Dù hợp, trong nhà nấu ăn cũng cần dùng đến mà.”

Loading...