Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 577: Ông nội của Tề Lâm.
Cập nhật lúc: 2025-02-25 16:56:14
Lượt xem: 373
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xã Nghi Thành, thôn Thổ Câu.
Chiếc xe tải nhỏ của cửa hàng tạp hóa đầu thôn về, bác tài hô lớn:
“Lão Tề! Lão Tề! Cháu trai nhà ông gửi bưu kiện về !”
Vùng núi đất vàng bạt ngàn, quang cảnh trống trải, dù hai nhà cách xa nhưng tiếng gọi vẫn khiến nửa cái thôn thấy.
Hàng xóm khỏi cảm thán:
“Lão Tề nhặt đứa cháu ghê, còn lạy mộ cha nó, cũng đứa để tang, đến nỗi đoạn tử tuyệt tôn.”
“Cũng đúng, thằng Lâm hiếu, lòng lắm.” - Bà cụ trong nhà cũng gật gù.
Người đàn ông bên cạnh hừ một tiếng:
“Hiếu thảo cái gì? Học đại học xong là xa tít, chẳng bằng hồi đó đừng , cứ ở nhà chăm chỉ ruộng, giờ chắc lão Tề chắt bồng !”
Lời còn dứt, vợ lạnh lùng khẩy:
“Người dù xa đến , mỗi tháng vẫn gửi cho lão Tề một ngàn tệ, đến cũng gửi đặc sản về…”
“Anh thì cứ ru rú ở nhà ruộng, chẳng đòi gửi hoa quả, bánh trái bột củ sen gì , nhưng mỗi tháng đưa cho con một ngàn tệ ?”
Người đàn ông lập tức im re!
Một ngàn tệ mỗi tháng á? Trời ơi, thế chẳng một năm… một năm… một năm mất toi mười hai ngàn còn gì?!
Anh gân cổ lên cãi:
“Mười hai ngàn một năm thì gì to tát? Vào xưởng hai tháng cũng kiếm chừng !”
“Thế thì !” - Người vợ chặn họng ngay. “Vừa lười tham, thử xem trong thôn còn ai như nữa ?”
…
Những cuộc tranh cãi của khác, lão Tề để ý. Ông chỉ nhanh chóng chạy đến cửa hàng tạp hóa, dùng chiếc khăn bông đeo ở cổ lau mồ hôi trán, hỏi:
“Lại gửi cái gì đây?
Ông chủ cửa hàng cũng :
“ ! Bưu kiện gửi qua dịch vụ Feng Feng, chỗ xa quá, vẫn nhờ bên bưu điện mang đến.”
“Ông với thằng nhỏ, cứ gửi bưu điện luôn , chỗ hẻo lánh, chỉ xe bưu điện là tiện nhất, mang hàng đến tận cửa hàng .”
Lão Tề cũng thấy lý. thằng nhóc nhà ông từng gửi trái cây, buộc dùng Feng Feng để tránh hỏng, đó mới chuyển tiếp qua bưu điện.
Xe bưu điện ở đây do trong xã chạy, thường tiện thể giúp mang đồ lên trấn, còn cửa hàng tạp hóa thì cách ngày nhập đậu phụ với vài thứ khác, mang hàng về cũng khá tiện.
Lão Tề lẩm bẩm mở gói hàng:
“Con trai mà, tiêu tiền như nước. Ở nhà thiếu ăn thiếu mặc gì , mà nó cứ gửi đủ thứ linh tinh về, chẳng mấy mà hết sạch tiền.”
“Cái thằng cũng lớn , nhanh nhanh dành dụm mua nhà thành phố thì lấy vợ đây?”
“Ôi dào!” - Ông chủ cửa hàng nhạo ông. “Trước ông chẳng bảo là đứa nhặt về nuôi thì trông cậy , cứ đòi giữ nó ở bên cạnh ? Nếu sinh viên tình nguyện đến tận nhà mắng cho một trận, ông chịu để nó ?”
Lão Tề hề thấy hổ:
“Hồi đấy nó cũng ít lắm, suốt ngày ủ rũ, ai mà tương lai chứ? Đi học đại học còn vay tiền, nợ quốc gia mấy năm, mãi đến năm mới trả hết… Đặt ông cảnh đó, ông cho nó ?”
“Mà cũng , giữ nó ở nhà ích gì ? Học nghề nông, ở vùng thì trồng gì? Chẳng bằng lên thành phố , kiếm vợ cho đàng hoàng…”
Vừa , ông bóc bưu kiện. Dân miền núi câu nệ chuyện riêng tư, con cái gửi về đều là đồ ăn thức dùng, lão Tề miệng thì trách nhưng trong lòng thì vui lắm.
Khó mà khoe một chút.
“Ông bảo nó gửi chiếu cỏ về… Ôi dào, phí tiền quá! mới lên chợ huyện xem, chiếu cỏ bây giờ tăng giá , cái loại ba mươi tệ còn bằng cái chiếu trúc cũ nhà !”
Chiếu trúc nhà ông dùng mấy năm nay , chỉ là mép tre bong lên, chứ chính giữa vẫn .
Ông chủ cửa hàng ghét nhất kiểu khoe khoang , thế liền mắng:
“Cái chiếu đó , hơn ở chợ quá trời, ít nhất năm sáu chục đấy. Ông cần thì cho !”
“Thế thì !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-577-ong-noi-cua-te-lam.html.]
Lão Tề thở dài cảm thán:
“Phải công nhận, thằng Lâm học nông nghiệp cũng tương lai, mắt đồ ăn thức uống hẳn lên! Mấy thứ nó gửi về cái nào cũng ngon, ngay cả cái chiếu cỏ cũng khác hẳn, hôm qua quạt cần bật, cả đêm mát rượi, đổ giọt mồ hôi nào!”
Quý hóa quá mất!
Với , vùng chẳng mấy khi tre mọc, càng cỏ um tùm, mà đêm qua ông cứ ngửi thấy mùi cỏ xanh thoang thoảng, sáng còn tưởng lá khoai lang chứ!
Toàn ba hoa xàm xí!
Ông chủ cửa hàng thầm nghĩ:
“Ở cái chỗ , suốt ngày nắng gắt thì gió thổi vù vù, ba mươi mấy độ thế mà bảo nóng?”
Rõ ràng là khoe cháu trai mà chuyện càng lúc càng lố !
“Nếu đến thế thì để qua nhà ông thử xem ! Mà nó gửi gì về thế?”
Lão Tề mở bưu kiện, một mùi thơm đặc trưng của cá tôm liền xộc lên!
"Ôi chao! Ôi chao!"
Cá tôm ở đây cũng hiếm lắm nha! Lần , niềm vui của lão Tề còn lớn hơn vớ cái chiếu cỏ nhiều!
"Thơm quá trời ơi!"
Ông chủ tiệm tạp hóa hít mạnh hai đầy tham lam.
Lão Tề sướng rơn, tiện tay bốc một nắm cá khô: "Nào nào, lấy túi , cho ông một ít."
Nghĩ một lát, lão bốc thêm một ít tôm khô, nhưng lượng ít hơn cá nhiều.
Mỗi gửi hàng, đều giúp chuyển giùm, lão Tề cũng tính toán, xách túi về thẳng nhà.
Thao Dang
Đi nửa đường, lão nhịn nổi, thò tay lấy một con cá khô nhấm nháp.
"Ối giời ơi ơi!"
Cái cá khô mà ngon dữ trời!
...
Ông chủ tiệm tạp hóa cũng kìm mà xuýt xoa: "Cá gì mà ngon dữ chứ!"
Vừa lục lọi kệ: "Dưa cải muối ? Nhớ là mà…"
Loại cải dùng để muối dưa trồng ở đây , nên mỗi ông chủ đều nhập nguyên cả thùng, ai mua thì cứ cân lạng bán … Lật tung một hồi, cuối cùng cũng moi cái hũ nhựa, lôi hét lớn:
"Lan Hoa! Trưa nay nấu nồi cá nấu dưa nhé!"
Vừa xong, ông phấn khởi bước nhà: "Là Lâm tử mới gửi về đó! Lão Tề cho một ít, ngon cực kỳ luôn!"
Người nhà nông việc tay chân, bàn tay thô ráp nhưng nắm một cái là c.h.ặ.t cứng, chẳng cần kỹ thuật gì mà cũng một mớ kha khá.
Bà vợ cũng bất ngờ: "Cá hả! Trời ơi, Lâm tử học đại học đúng là đáng đồng tiền bát gạo, đến là món ngon đến đó!"
Bà liếc đống tôm, nhịn nhón lên một con, giòn thơm, t.hịt tôm tươi ngọt...
"Ôi chao! Ôi chao!"
Bà bỗng thấy xót ruột, lập tức gom hết cá tôm trong túi :
"Để dành tới tối thứ Sáu con trai về ăn!"
Ông chủ tiệm: …
Bây giờ mới là thứ Hai thôi mà!
Ông năn nỉ: "Bà xem bà tính toán gì thế, cá tôm ở đây đúng là khó mua, nhưng là tiền mà ăn ? Thế , bà cứ hết , lát nữa gọi cho Lâm tử hỏi xem nó mua ở , đặt thêm vài cân nữa!"
Thật , trong lòng ông vẫn thấy tiếc, dù thì ở quê, tiền cũng chắc rộng rãi, mà cá tôm ở đây cũng rẻ.
… ngon thế , ăn nhiều một chút cũng đáng mà!
Bà vợ cầm khúc đuôi cá giòn rụm trong tay, đắn đo hồi lâu: "Vậy , hết luôn nhé?"
"Làm !"
Ông chủ tiệm vung tay: "Lát nữa gọi điện đặt thêm mấy cân!"