Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 620: Quả "Bát Nguyệt Tạc".
Cập nhật lúc: 2025-03-05 15:34:03
Lượt xem: 397
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian đang khai hoang núi phía , đúng lúc mảnh đất mở rộng chỉ cách vườn và vườn hạt dẻ một con đường nhỏ. Anh lái máy xúc tiện thể qua luôn lối râm mát .
Dù là ngọn núi hoang vu đến thì cũng ít nhiều thứ ăn . Mấy ngày nay, thường kiếm chút đồ ngon.
Thao Dang
Lúc đầu, đào gốc cây, một buổi sáng mà đào hơn chục con sâu béo trắng nõn, mấy thứ nướng lên thì thơm phức, còn giàu dinh dưỡng nữa!
dạo ăn đồ nhà Tống Đàm riết thành kén miệng, nghĩ một hồi, tiện tay mang cho Đại Bảo, Nhị Bảo.
Dù gì cũng đầu tiên việc cho nhà Tống Đàm, đây Kiều Kiều từng mang đồ đến chỉ cho chúng, Đại Bảo, Nhị Bảo ăn quen nên cũng ngại mấy thứ mang đến.
Lần đầu tiên thấy đám sâu béo , Đại Bảo, Nhị Bảo hứng thú lắm, chỉ ngửi ngửi ườn .
Ngược , Tôn Tự Cường thấy bỏ thì tiếc, thế là gom củi nhóm lửa, dùng nhánh cây xiên sâu nướng lên. Vừa nướng than vãn:
"Đám tụi bây đúng là hưởng thụ gì hết! Hồi nhỏ ở nhà tao, tới lượt tao ăn là may lắm !"
Nói cũng lạ, nướng lên, mùi thơm bốc nức mũi, hai con c.h.ó cũng động lòng, bèn ăn luôn.
Từ đó về , chúng nó dần quen thuộc với hơn.
Chẳng hạn mấy hôm , Tôn Tự Cường từ trong núi mang về một nắm quả táo tàu.
Mặc dù chát nhưng tổng thể vẫn vị ngọt. Hai con c.h.ó rảnh rỗi chả gì , chơi ăn sạch sẽ.
Vậy nên hôm nay, khi Tôn Tự Cường gọi, Đại Bảo, Nhị Bảo liền "gâu" một tiếng, mạnh mẽ vạch đám dây leo kim tử che cửa mà chạy .
Chứng kiến cảnh tượng đó, Chu Thiên Vũ giật , vô thức lùi hai bước:
"Mẹ kiếp! Nó thiệt luôn kìa!"
Cùng lúc đó, Tôn Tự Cường hạ vạt áo xuống, mấy quả màu tím nhạt vết nứt liền lăn xuống bãi cỏ.
Đại Bảo, Nhị Bảo tò mò đánh mãi nhưng chẳng buồn ăn, Tôn Tự Cường cũng bực bội:
"Ôi tổ tông của ơi! Ngày nào cũng đút cho ăn, còn sợ hại hai đứa ? Đến cả đồ ăn còn thử độc nữa hả…? Thôi , ăn cho xem!"
Vừa dứt lời, liền thấy Đại Bảo vươn chân khều một quả . Tôn Tự Cường cũng khách sáo, nhặt nó từ cỏ lên, dùng chút lực bóp nhẹ.
Lớp vỏ màu tím dày dặn liền theo vết nứt bung , để lộ phần ruột trắng mềm dài một ngón tay bên trong.
Quả trông giống như một chiếc sủi cảo màu tím ngoại cỡ. Khi tách , phần ruột giống như chuối.
Sở dĩ gọi là "Bát Nguyệt Tạc" (*) là vì tháng bảy, tháng tám, khi chín hẳn, quả sẽ tự nứt đôi như vỏ con trai, từ từ hé mở.
Vì , địa phương đều gọi nó như thế.
(*) Bát Nguyệt Tạc: là một loại quả nguồn gốc từ Trung Quốc, thường đến với tên gọi "dưa Bát Nguyệt".
---
"Ối chà!" Điền Điềm ngạc nhiên thốt lên: "Bát Nguyệt Tạc đây mà! Lâu lắm gặp!"
Tôn Tự Cường chỉ mấy quả đất: "Cứ tự nhiên, bứt xuống từ dây leo đấy."
Chu Thiên Vũ gì, chỉ thấy Điền Điềm xổm xuống, chọn một quả màu tím đậm hơn, những quả như sẽ chín ngon hơn.
Vừa chọn cô : "Dạo lướt video thấy trồng Bát Nguyệt Tạc trong nhà nữa, quả còn to và dài hơn cái , màu tím mắt lắm, vỏ cũng mỏng hơn."
Quả họ đang cầm tay chỉ dài tầm mười mấy centimet, trông như một cái bánh sủi cảo phình to quá mức. Màu sắc cũng đồng đều, lớp vỏ dày chỗ trắng, chỗ vàng, chỗ tím xen kẽ. Quả trong video thì vẻ trông bắt mắt hơn.
" cũng xem nè!"
Tôn Tự Cường hào hứng: "Nghe mấy loại đều là giống cải tiến từ nuôi trồng khoa học, quả hơn nhiều, bán cũng đắt lắm!"
Có điều… Anh vẫn hiểu nổi, cái thứ thì gì đáng để mua chứ?
Trong ký ức tuổi thơ của họ, Bát Nguyệt Tạc dĩ nhiên yêu thích, nhưng thời đó kinh tế khó khăn, giao thông bất tiện.
Những ngày hè nóng nực như vầy, ngoài dưa hấu thì hầu như chẳng hoa quả nào khác để ăn, nên đành lấy nó ăn đỡ thèm.
Giờ đây, trái cây thừa mứa, mà cái Bát Nguyệt Tạc , ăn thấy ngọt lịm nhưng hột là hột, cắn một miếng mà nhả bao nhiêu .
Miệng thì bận tối mắt tối mũi, mà thực cũng chẳng bao nhiêu t.hịt quả, thế thì mắc tiền gì chứ?!
Tôn Tự Cường nhiệt tình đưa một quả cho Chu Thiên Vũ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-620-qua-bat-nguyet-tac.html.]
“Đây, ăn một cái với bạn gái !”
Chu Thiên Vũ vô thức nhận lấy, vội vàng giải thích:
“Bọn vẫn là…”
“Ồ.” Tôn Tự Cường qua Điền Điềm, liếc Chu Thiên Vũ một cái:
“Thế thì , khách từ xa tới mà, cái cũng chẳng đáng tiền!”
lúc , Đại Bảo hừ một tiếng, tỏ vẻ vui.
Mang theo tổng cộng chỉ bảy tám quả, nó để cho Tôn Tự Cường thử độc, chứ cho bọn họ ăn sạch hết! Bây giờ rõ ràng ít mấy quả !
“Hahahaha…”
Tôn Tự Cường phá lên, đó xoa đầu Đại Bảo, Nhị Bảo một cái, ba miếng ăn hết phần còn trong tay. Lúc , mới bẻ mấy quả còn đưa cho hai con chó:
“Bẻ tha về vườn , ăn thì ăn , lát nữa là đến giờ ăn trưa .”
Vừa thấy , hai chú c.h.ó dường như thực sự hiểu lời . Chúng lập tức ngậm trái cây trong miệng lỉnh vườn.
Đại Bảo đen bóng, lông lá bóng loáng, cơ bắp cuồn cuộn, miệng ngậm quả, ngang qua Chu Thiên Vũ còn cố ý hạ giọng “gừ” một tiếng, đó vẫy đuôi, rõ ràng là cực kỳ xem thường .
Chu Thiên Vũ: … Không do nghĩ quá , con c.h.ó thực sự đang kỳ thị mà!
Quả nhiên, Tôn Tự Cường sang hỏi:
“Cậu gì thế? Sao Đại Bảo, Nhị Bảo ưa ?”
Có Điền Điềm bên cạnh, Chu Thiên Vũ tiện dối, lúng túng ậm ờ:
“ chỉ là… chỉ đó chuyện, thấy chùm hạt dẻ trông ngon quá, nên định bẻ một nhánh ăn thử.”
“Ối giời ơi!”
Tôn Tự Cường hét lên đầy khoa trương, ánh mắt đánh giá từ xuống :
“Cậu nghĩ gì thế hả?! Xung quanh bao nhiêu cây hạt dẻ mọc dại chẳng ai ngó ngàng, mà cứ nhắm cây nhà Tống Đàm?”
“Nhà còn bỏ tiền dựng hẳn hàng rào bảo vệ, nuôi tận hai con c.h.ó trông coi, nghĩ xem vì ?”
“ cho mà , hạt dẻ bây giờ vẫn chín , đến lúc chín , một cân chắc chắn hai mươi tệ! Cậu tiện tay bẻ một nhánh, ba bốn chùm hạt dẻ thôi cũng mấy chục tệ đấy!”
Chu Thiên Vũ: … Sao đồ nhà cô cái gì cũng đắt thế?
Anh ủ rũ cúi đầu:
“Thì… thì nghĩ nhiều thế …”
Ngược , Điền Điềm sáng mắt lên, vội vàng hỏi:
“Thật sự đắt ? Bán chạy ?”
Tôn Tự Cường thấy cô là con gái, hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn trả lời:
“ chỉ tiện miệng giá thôi, chắc chắn hai mươi tệ . Nghe mấy ông chủ đặt cọc .”
“Sao thế? Cô định mua ?”
“ mua.”
Điền Điềm đầu cây hạt dẻ rậm rạp phía xa, móc điện thoại :
“Anh ơi, tiện cho xin của chủ vườn ? chút chuyện hỏi.”
Tôn Tự Cường nghĩ bụng, cô hỏi luôn Chu Thiên Vũ nhỉ?
Hai còn dạo chung núi đây, dù yêu thì chắc cũng chút quan hệ chứ?
nghĩ , họ Chu đắn lắm, lúc còn định bẻ trộm hạt dẻ nhà để dỗ gái, hừ, đồ hổ!
Thế là dứt khoát cầm điện thoại, lạch cạch bấm :
“Xong , đây là , lát nữa cô gọi cho một cuộc để lưu . Chờ về hỏi Tống Đàm xong báo cô .”