Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 698: Còn thảm hơn cả đậu.
Cập nhật lúc: 2025-03-16 18:29:22
Lượt xem: 281
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thật đấy!” Ngô Lan khẳng định chắc nịch.
Thím Liên Hoa mừng mặt.
Dù ngày nào cũng thấy xe chở rau mang theo t.hịt lên núi, nhưng ăn cơm ở nhà Tống Đàm mấy tháng trời mới thế nào gọi là đồ ăn ngon!
Nếu mà chuyển lên núi ăn, dù là đầu bếp giỏi cỡ nào, thím cũng chẳng nỡ.
Lúc , Trương Yến Bình tới lui một vòng, thấy ai cũng bận rộn, chỉ là thừa thãi, bèn chủ động bắt chuyện:
“Dì ơi, Tống Đàm ạ?”
Ngô Lan liếc một cái: “Tống Đàm đang ở trong bếp nấu đậu đấy.”
Nghe , Trương Yến Bình nhớ liền chạy thẳng bếp.
Ui chao! Ba cái nồi lớn bắc bếp, đậu nấu đầy ắp, từng hạt từng hạt đang lăn tăn sôi sục, còn nổi cả bọt trắng.
Nhìn sang thùng sắt lớn bên cạnh, từng đống đậu vớt , đủ thấy chỗ đậu hai trăm cân nấu mấy lượt mới hết.
Còn cô em họ của thì đang cầm thìa khuấy đậu, tiện thể hỏi ông chú Bảy:
“Độ cứng thế ạ?”
Bàn tay sắt thép của ông chú Bảy chút nương tình bốc thử một hạt từ thìa lên, dùng chút sức mới bóp vỡ , ông hài lòng gật đầu:
“Được , hạ lửa , đậy nắp . Đợi mấy thùng đằng xử lý xong, thì đám cũng sẽ ủ đủ mềm.”
Khi , đậu sẽ mềm , vẫn giữ chút độ cứng, tương đậu sẽ ngon.
Thấy Trương Yến Bình cửa, ông chú Bảy càng tỏ vẻ hiền từ: “Yến Bình , nghỉ ngơi thế nào ?”
Trương Yến Bình bỗng ngập ngừng. Anh nên là khỏe khỏe đây?
Giờ chỉ đành gượng sang Tống Đàm:
“Tống Đàm, buổi sáng xong đám ngải cứu ? Chắc là vẫn còn thừa nhỉ?”
“Chắc là còn đấy.” Tống Đàm nghĩ ngợi: Buổi sáng trụ ngải cũng ít, cộng hơn năm mươi cây. Trong đó hai mươi cây đưa cho Quách Đông mang sang phòng khám để giúp bà con đốt ngải cứu.
Dù thì ngải cứu dài to như , chắc chắn một sẽ dùng hết một cây.
Còn ba mươi cây vẫn để ở nhà, học thì cả nhà cũng thử hơ ngải...
Trương Yến Bình hỏi cô: “Anh xem dữ liệu kênh của Kiều Kiều , mấy tặng quà cho em từ đến nay đều là mất ngủ cả.”
“Anh đang nghĩ, nên bảo Kiều Kiều mở một buổi livestream riêng ? Tặng mỗi trong top 3 bảng xếp hạng hai trụ ngải.”
Anh lôi ảnh chụp màn hình cho Tống Đàm xem:
“Em , ba đầu, mỗi tặng quà đều năm nghìn .”
Mà mấy cái ID cũng hài hước lắm!
[ thật sự ngủ thêm năm trăm năm nữa]
[Sáng sớm thứ Hai tỉnh táo lúc 5 giờ]
[Ngủ ba tiếng tội ?]
Hừm...
Đến cả Tống Đàm, cần ngủ nhiều cho lắm, mấy cái ID đó mà cũng thấy đau lòng.
Cô nghĩ ngợi : “Được, mỗi tặng một cây thôi.”
Dù thì ngải cứu nhồi đập vò, cực kỳ lắt nhắt mệt mỏi, cô chẳng thêm nữa . Thành ngải cứu bây giờ quý lắm.
Mà cũng , dường như trong nhà chẳng thứ gì là quý giá.
“Anh tiện thể hỏi bác sĩ Quách xem, hơ ở thì trị mất ngủ, để Kiều Kiều mở livestream hướng dẫn cho fan, tặng trụ ngải như quà tri ân luôn.”
Nhớ cái công ty MCN gì mà thu hút fan với giữ chân fan, tặng quà cho fan... cũng thấy hợp lý phết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-698-con-tham-hon-ca-dau.html.]
Nghĩ , cô nảy một ý tưởng:
“Cuối năm livestream tặng quà , vẫn là tặng ba đầu mỗi một cân tương đậu nhà nhé!”
Trương Yến Bình: ...
Phải đây nhỉ? Hào phóng đấy, nhưng hình như gì đó sai sai thì .
Hơn nữa...
“Lần cái công ty MCN tới tìm em tên gì nhỉ? Để xem thử mấy streamer trướng họ gì. Cũng lắm chiêu trò phết đấy, cũng học hỏi một chút thôi.”
“Chuẩn đấy.” Tống Đàm gật đầu đồng tình: “Nghe cũng lý mà.”
Chỉ là mấy công ty MCN quen thói vẽ bánh lớn giờ chắc ròng trong nhà vệ sinh mất thôi.
Trương Yến Bình thành thêm một việc nữa, lòng mới cảm thấy yên . Dùng não việc chẳng lẽ là việc chắc? Anh ăn bám !
Lúc , vui vẻ : “Vậy hỏi ngay đây!”
Làm thế chắc sẽ còn cảm giác đang rảnh rỗi quá nữa nhỉ?
Ngô Lan đang sắp xếp mấy cái mẹc ở bên liếc một cái, thầm nghĩ thanh niên cuối cùng cũng yên nổi ! Sáng bác sĩ Quách mới nhắc một câu, chiều nay nghĩ xong lý do để ngoài .
Bên , Tống Đàm định đồng ý thì thấy Vương Tiểu Thuận từ núi xuống, gọi:
“Tống Đàm, thầy bảo ngày mai cô mua thêm hai trăm cân đậu nành nhé! Ông định tương dưa hấu để ăn trong căng tin núi.”
Nói thế nào nhỉ? Có thầy Tiền ở đây, ông với ông chú Bảy dường như gì cũng ngầm thi đua một chút. Dù nguyên liệu khác nhưng vẫn thể hiện đủ các ngón nghề cho đối phương thấy.
Kết quả là… cả nhà đám ham ăn, vui sướng khỏi bàn!
Vương Tiểu Thuận theo học ông chú Bảy, cũng học ít món ăn từ rau rừng. Lúc phụ giúp lão Tiền tinh ý đề xuất:
“Dưa hấu thì vội, đợi xong tương đậu cô mua thêm cũng kịp.”
Vừa dứt lời, thấy Trương Yến Bình đang thừ hành lang, khỏi bật :
Thao Dang
“Vừa , Trương Yến Bình, bác sĩ Quách chẳng bảo vận động nhiều hơn ? Ngày mai lên núi giúp thầy nhé!”
Trương Yến Bình lập tức định từ chối, nhưng thấy Tống Đàm đang với ánh mắt đầy mong đợi:
“Phải đấy, Yến Bình, mai cũng chẳng việc gì cả, giúp một tay , hai trăm cân thì nhẹ nhàng hơn hôm nay nhiều mà.”
Trương Yến Bình: … Giờ mà tay còn đang run thì kịp ?
Còn kịp thoát khỏi nỗi bi thương thì thấy Tống Đàm sang ông chú Bảy:
“Hay là nấu thêm năm trăm cân đậu nữa ?”
“Năm trăm cân để tương đậu, năm trăm cân để tương dưa hấu.”
Ông chú Bảy tính toán một hồi : “Năm trăm cân đậu nành, chắc hai nghìn cân tương đậu. Còn tương dưa hấu thì… chắc ba nghìn cân. Con mua thêm mấy cái chum lớn nữa đấy.”
“Mua luôn! Sáng mai con mua ngay!” Tống Đàm hào hứng cực kỳ.
Ôi trời, đến lúc đó bán một cân tương giá bao nhiêu thì nhỉ? Làm cái cực hơn hẳn món tương ớt t.hịt bò đơn giản , mà thời gian bảo quản lâu nữa… Bán 100 tệ rẻ quá đây?
Ông chú Bảy hừ một tiếng: “Gấp gì chứ, trong nhà còn chút ớt khô đủ đợt thôi. Còn năm trăm cân thì cứ từ từ mà , thì đám ớt tỏi ngoài ruộng chẳng kịp thu hoạch .”
“Cũng ạ!” Tống Đàm cũng chẳng vội, chỉ tùy tiện : “Vậy mai để Yến Bình giúp ông một tay nhé.”
Trương Yến Bình: …
Không ai quan tâm ?
Vừa mới xong năm trăm cân, giờ núi thêm hai trăm cân nữa, mà mấy việc vặt hàng ngày của ông chú Bảy, chắc chắn cũng sẽ đổ lên đầu thôi!
Anh cay đắng nghĩ:
Theo cái đà , chẳng mấy ngày tới ngày nào cũng việc ? Nào là khiêng đậu, rửa đậu, nấu đậu, phơi đậu…
Rõ ràng là nghỉ hè, ngày tháng của còn khổ hơn mấy hạt đậu thế chứ?