Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 738: Đáng vậy không?
Cập nhật lúc: 2025-03-22 15:42:17
Lượt xem: 303
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khúc sông Kim Hà vị trí đặc biệt, trời thì đang đợt nóng nực cuối thu, thế mà gió ở đây ấm mát, mang theo nước từ bờ sông, khí thoải mái lạ thường.
Giáo sư Tống đến nhận nơi là đất lành, lập tức giới thiệu ngay với Tống Đàm mà chút do dự.
nơi cũng chẳng khuyết điểm.
Ví dụ như đất càng gần bờ sông thì càng mềm nhão, trồng cỏ khô luống thì máy móc nông nghiệp gần như vô dụng.
May mà nhà họ Đại Hoàng.
Đại Hoàng già , lúc đầu mới về nhà Tống Đàm, nó còn ủ rũ suốt một thời gian.
May mà nhà họ Tống phiên chăm sóc nó. Ngày nào dẫn ao tắm ăn cỏ nước thì lúc cho heo ăn tiện tay cho nó thêm ít đồ ăn vặt...
Giờ thì hơn một tháng trôi qua, Đại Hoàng chăm đến mức béo , bóng lưỡng, như dát vàng nắng, trông mà thích mắt vô cùng!
Tống Tam Thành bảo nó việc thì khỏi , thông minh đến lạ, cày ruộng nhanh !
Phần bãi sông mềm nhũn, còn lún chân, thế mà Đại Hoàng vẫn hùng dũng như con bò khỏe, chẳng hề hấn gì!
Giờ từng luống đất ngay ngắn mà xem, bộ là nhờ công của nó đấy!
Tiếc là chủ cũ của nó, ông lão Lý, từ viện, bảo con trai về nhà lấy sổ tiết kiệm, đó thì con trai dỗ ngọt đưa lên thành phố ở luôn.
Chuyện khiến Tống Hữu Đức rít tẩu thuốc chửi: “Lẩm cẩm !”
Vào viện thì , cần tiền thì đừng gì, chờ con trai về lấy! Ông chỉ thương cấp tính thôi, chẳng nghiêm trọng gì! Sau khi bảo hiểm y tế mới trả thì nhiều lắm mất hai, ba ngàn đồng là cùng.
Kết quả thì ?
Hai ngày đó, Đại Hoàng cứ kêu mãi, Tống Hữu Đức xót ruột, chiều tối dắt nó qua thăm ông lão Lý một chút. Vừa tới nơi thì thấy con trai con dâu ông lão hí hửng cầm sổ tiết kiệm từ nhà cũ bước , còn liếc mắt ghen tị với Đại Hoàng, giọng đầy châm chọc:
“Ôi chú Tống ơi! Chú xem, nhà đó cãi lớn như thế, cuối cùng thì ba con bò nhà cháu cũng lừa mất, giờ trông cậy ai chẳng là thằng con trai ?”
“Chú ơi, chú cho rõ nha, bọn cháu trộm , là cha cháu kêu lấy đấy... Không nữa, bọn cháu rút tiền đóng viện phí đây!”
Tống Hữu Đức hỏi thăm mới , ông lão Lý con trai con dâu dụ dỗ vài câu, giờ thì tưởng bọn họ điều, hiểu chuyện, thế là ôm sổ tiết kiệm lên thành phố sống chung với họ !
Nếu còn trở về thì khi tiền của cũng tiêu sạch chẳng còn đồng nào!
mà... Đừng Tống Hữu Đức chửi thì rành lắm, chứ cha ai mà chẳng mong con cái hiếu thuận? Dù chỉ là giả bộ màu thì cũng thôi!
Nghĩ đến đứa con cả Tống Đại Phương của , lòng ông thêm nặng trĩu.
Ngay khi tâm trạng ông chùng xuống theo làn gió chiều, ngoài đường vang lên tiếng Tống Đàm gọi lớn:
“Ông ơi! Cỏ khô gửi tới đây ạ!”
“Được !” Tống Hữu Đức vội chỉ huy: “Kéo , kéo ! Giáo sư Tống bảo loại dễ trồng lắm, cứ đặt xuống lấp đất lên là xong.”
“Không cần thuê , nhà gom phụ một tay là trồng xong ngay mà.”
Tống Đàm đắc ý: “Ông ơi, ông đừng quá sức nha! Con kiếm tiền để ông bà vất vả . Con gọi thêm hai bạn khỏe mạnh tới phụ !”
Tống Hữu Đức chẳng thèm cô .
Dạo gia đình vẫn đang bận đan chiếu cỏ, nhưng đám cỏ lát cắt đó cũng sắp hết , đan thêm vài hôm nữa thì mùa hè cũng kết thúc thôi.
Ông tiếc nuối mớ công việc trả lương cao một chút, dành thời gian rảnh phụ việc lặt vặt cho nhà Tống Đàm.
Với ông mà , mấy việc nhỏ nhặt mà gọi là việc ư? Không đáng kể!
Như bây giờ , bỏ một gốc cỏ khô xuống đất mà gọi là mệt ư?
Chẳng mệt chút nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-738-dang-vay-khong.html.]
Thế là ông hỏi tiếp: “Cháu dụ dỗ ai tới giúp ? Ông , thím Trần định giới thiệu cho cháu một mối, mà cháu kêu họ tới đúng mùa gặt, còn là xem ai việc giỏi hơn…”
Tống Hữu Đức đầy kinh nghiệm bảo: “Người coi mắt thì ai chẳng diện đồ bảnh bao, ai mà xuống ruộng việc với cháu chứ?”
Ông nghiêm túc khuyên nhủ: “Đàm Đàm , đừng là coi mắt nữa nha!”
Tống Đàm hì hì đẩy lưng ông: "Không dụ dỗ gì ạ, là từ Ninh Thành qua xem c.h.ó đó. Thấy nhà việc nhiều quá, họ nỡ nên chủ động giúp đỡ thôi. Con cũng ngại lắm ạ!"
Cô nhấn mạnh thêm.
Đằng xa, bên đường, hai đàn ông trung niên "cứ nhất quyết đòi giúp" lúc đang khiêng từng sọt từng sọt rễ cỏ khô từ xe ba gác xuống.
Rễ cỏ thì nặng lắm, nhưng từng sọt từng sọt như mà cứ khiêng lên khiêng xuống…
Gió sông thổi qua, ánh nắng chiều tà chiếu xuống, cách xa như mà vẫn thể thấy rõ n.g.ự.c lưng hai họ đều ướt đẫm một mảng lớn.
là niềm vui nỗi buồn của con chẳng bao giờ giống .
trong bầu khí nặng nề đó vang lên những tiếng c.h.ó sủa vui vẻ.
Anh Tuấn bằng ba chân, trông vẻ vẫn khập khiễng, nhưng so với khá hơn nhiều.
Công Chúa với chiếc bịt mắt màu bạc lấp lánh phản chiếu ánh hoàng hôn vàng rực, chói đến mức mở mắt nổi.
Còn Đa Đa thì nhảy từng bước nhỏ, hớn hở giẫm lên lớp bùn ẩm ướt đào lên.
Thương Nhĩ thì cụp đôi tai to theo nó, lắc lư cái đầu, bước từng bước nhỏ trông đến là ngốc nghếch.
Lại thêm hai con c.h.ó Border Collie nhỏ, nhảy nhót tung tăng bên bờ nước sông, chạy loạn khắp nơi…
Trong khung cảnh đồng quê yên bình và vui vẻ , tiếng của Tống Đàm hợp thời vang lên:
"… Có trồng trọt đấy? Các em học kỹ nhé, lát nữa trồng cỏ khô sẽ đằng ném, mấy em chỉ cần phủ đất lên là …”
"Đại Bảo bọn nó sớm , ngay cả mấy con nhỏ nhất như Lục Bảo, Thất Bảo từ bé cũng ! Các em mà thua thì mất mặt mấy con c.h.ó quá !"
"Gâu!"
"Gâu gâu!"
Thao Dang
"Gâu gâu gâu!" Tiếng c.h.ó sủa vang lên từng hồi.
Còn phụ trách và chăm sóc đang khiêng rễ cỏ khô bên đường thì , hiểu , tâm trạng vốn còn chút bực bội của họ giờ thấy dễ chịu thư thái hẳn .
…
Nửa đêm.
Người phụ trách và chăm sóc lái xe về Ninh Thành.
Người phụ trách thở dài: "Không bọn họ thế nào mà c.h.ó khỏe mạnh như thế nhỉ? Trạng thái đến khó tin, bên cho uống thuốc kháng viêm còn chẳng ăn thua."
"Thật kiếm công thức đồ ăn của bọn họ ghê!"
Người chăm sóc lắc đầu: " kiểm tra từng con , hồi phục cực kỳ . Cách dỗ c.h.ó chắc là thiên bẩm thôi, sinh mấy con c.h.ó mèo yêu thích, giải thích nổi ."
Ông ngẫm nghĩ một chút: "Còn đồ ăn… chắc là bí quyết nhà họ . Anh thấy lúc cho c.h.ó ăn, bọn họ cứ che che giấu giấu ?"
Nhắc tới chuyện , phụ trách cũng buồn bực: " ! Giấu kỹ quá trời."
" chỉ vô tình thấy thôi, kết quả là để che giấu công thức thật sự, họ còn cố tình đổ cả mấy cái lá rau, cám ngay mặt ."
Chó trong đội của bọn họ, bao giờ ăn mấy thứ ?
"Có cần quá đáng chứ?!"
Người phụ trách lẩm bẩm.