Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 779: Giáo dục trẻ nhỏ.
Cập nhật lúc: 2025-04-01 17:08:13
Lượt xem: 310
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ăn tàu cao tốc, thiếu đạo đức nhỉ? Thơm quá mất..."
Yến Nhiên cầm quả trứng luộc, thực cũng ngại.
Tống Đàm thản nhiên: "Vậy thì ăn vội, cũng đói lắm."
Lời dứt, chỉ "đông" một tiếng vang lên từ phía , Yến Nhiên đầu thì thấy một bé ba đến năm tuổi đang nhấc chân lên, khanh khách đạp lưng ghế.
Mỗi đạp, đôi giày của phát sáng rực rỡ bảy màu.
Thấy Yến Nhiên , đàn ông trẻ tuổi ôm đứa bé nhíu mày, đó nhẹ giọng : "Xin nhé, trẻ con nghịch ngợm mà."
Nhìn bộ dạng của , cơn giận của Yến Nhiên cũng dịu phần nào.
Cô , lấy khăn giấy bọc quả trứng , thì lưng ghế rung lên nữa!
Cô đầu , chỉ thấy cha trẻ tuổi một nữa nở nụ áy náy.
Yến Nhiên: ... Có giận cũng trút , bực ghê!
Tống Đàm nhíu mày, đang định lên tiếng.
"Đông!"
Yến Nhiên nhịn nổi nữa, lập tức đầu : "Xin , thể quản con một chút ? Nó đá ba đấy!"
Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt áy náy: "Xin nhé, trẻ con mà, lý lẽ nó cũng hiểu ."
Anh trông vẻ chân thành, nhưng đứa bé trong lòng khanh khách, tiếp tục giơ chân đạp ghế.
Cơn giận của Yến Nhiên lập tức chuyển thành !
"Trẻ con hiểu chuyện, đa phần là do cha dạy. Gặp đứa lời như thế , tin , đánh hai trận là ngoan ngay."
Người đàn ông nhíu mày thật c.h.ặ.t: "Cô còn trẻ thế mà ác cảm với trẻ con ghê ? Nó mới bốn tuổi, cái gì chứ? Cô đây la lối om sòm, chẳng chỉ vô tình đụng ghế cô thôi ? Phụ nữ đúng là nhỏ mọn."
Nói xong, còn nắm lấy tay đứa trẻ: "Nào nào, chào dì nhỏ mọn . Làm thì rộng lượng chút..."
Tống Đàm nhướn mày, nhưng thấy Yến Nhiên đặt tay lên vai cô, vươn tay với giáo sư Tống đang tò mò qua: "Thầy ơi, cho em ít hạt dẻ ."
"Ồ ồ ồ!" Giáo sư Tống sơ sơ tình hình, lúc chỉ thể về phía học trò của , lập tức đưa hết hạt dẻ còn cho cô.
Tống Đàm suýt bật .
Cô đoán Yến Nhiên định gì .
Quả nhiên, Yến Nhiên mỉm với vị hành khách cạnh đàn ông : "Bác ơi, cho cháu đổi chỗ một lát ? Không quá nửa tiếng ạ."
Ông bác đang hóng hớt đến là vui vẻ, vội vàng lên, định gì đó nhưng tỏ nghiêm túc:
"À... cô gái, dạy trẻ con thì , đừng đánh đấy nhé!"
Nói xong, ông nhanh chóng xuống cạnh Tống Đàm, chẳng buồn liếc khuôn mặt xinh của cô lấy một cái, mà xoay , chỉ hận thể hóng tận mắt từ đầu đến c.uối!
Còn Yến Nhiên thì ?
Cô mỉm với đàn ông đang nhíu mày , chẳng nhắc đến chuyện dạy dỗ trẻ con nữa, mà từ tốn bóc hạt dẻ ăn.
Hạt dẻ rang đường nguội, hương thơm cũng còn nồng nàn như . khi cô nhai từng miếng một cách ngon lành, mùi vị ngọt bùi vẫn cứ lan tỏa, thu hút đến mức đứa trẻ bốn tuổi, cái đứa " hiểu chuyện", đang móc giày bằng tay, bỗng dừng , mắt chớp chớp chằm chằm đám hạt dẻ.
Đừng là đứa nhỏ, ngay cả cha cũng nuốt nước bọt, trừng mắt đống hạt dẻ, một lúc lâu mới lên tiếng:
"Cô xem , bảo mấy phụ nữ các cô nhỏ nhen thì các cô vui. Chuyện nhỏ xíu mà còn dùng đồ ăn để chọc trẻ con thèm thuồng, còn ngại đấy!"
Yến Nhiên chẳng gì.
Cô ruộng, nghĩa là đối nhân xử thế.
Cãi thì mất mặt lắm!
Lẽ nào chửi bới đến mức khiến đứa trẻ bốn tuổi nhè, bắt ông cha dạy con cho đàng hoàng?
Còn mấy lời kiểu "phụ nữ nhỏ nhen" "chấp với con nít" ... ai thèm thanh minh cơ chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-779-giao-duc-tre-nho.html.]
Chúng cãi , chúng chỉ đơn thuần là ăn một ít đồ ăn thôi!
Ăn hạt dẻ, ăn trứng luộc tàu cao tốc, gì là lạ chứ!
Thao Dang
Quá lạ luôn chứ!
Ít nhất thì đứa bé trong lòng cha còn móc giày nữa, mà há miệng lớn hét to:
"Con ăn! Con ăn!"
Vừa cố gắng vươn tay về phía Yến Nhiên, trực tiếp túm lấy.
Yến Nhiên chẳng buồn tránh, tiện tay nhặt một vỏ hạt dẻ đưa cho nó, còn chậc chậc cảm thán:
“Đàn ông đúng là kém cỏi, hồi nhỏ ai dạy dỗ thì lóc giành giật, lớn lên chắc chỉ chửi phụ nữ thôi nhỉ?”
“Cô!” Gã đàn ông tấm lòng rộng mở cảm thấy cực kỳ mất mặt, vội vàng vươn tay giật vỏ hạt dẻ trong tay con trai.
Trẻ con thì gì chứ!
Thằng bé thấy vỏ hạt dẻ liền ném thẳng mặt cha đó tiếp tục gào ! Giọng chói nhọn, cả toa tàu đều xì xào bàn tán.
“Ai là phụ của đứa trẻ ? Mau trông coi nó !”
“Nhức cả tai luôn đấy…”
“Có chuyện gì …”
Người cha nhíu mày đến mức sắp xoắn thành nơ, còn Yến Nhiên thì chẳng hề d.a.o động, tránh sang một bên trong lối , mặc cho đứa bé giãy giụa.
Lần , ăn hạt dẻ nữa, mà chuyển sang ăn trứng !
Trứng của nhà Tống Đàm, thể lung lay ý chí cả dàn phù rể cơ mà! Giờ đem đối phó trẻ con, mới chỉ bóc vỏ, thằng nhóc bốn tuổi giơ móng tay sắc nhọn cào lên mặt cha nó!
“Ai da!”
Người đàn ông hét lên đau đớn, ngay đó giơ tay tát tay đứa trẻ:
“Ai cho con nghịch ngu hả! Còn dám cào cha nữa !”
Đứa bé ngẩn , lẽ do bàn tay tê rần, mãi một lúc mới thực sự toáng lên.
Không chỉ , nó còn bất chấp tất cả mà đ.ấ.m đá loạn xạ trong lòng cha. Trẻ con nặng nhẹ, chỉ tiếng đàn ông kêu rên liên tục là đủ hiểu…
Người cha xin , xem cũng ít đánh nhỉ!
Yến Nhiên bật thành tiếng:
“Mấy ông đàn ông đúng là dễ xảy bạo lực gia đình ghê, chuyện bé tí mà cũng xuống tay với trẻ con. Tính toán chi ly quá, mà còn ngại giùm.”
Người trong toa tàu đầu , rõ ràng màn kịch thu hút, đến mức tạm thời bỏ qua tiếng chói tai của đứa bé.
Còn Yến Nhiên thì ?
Cười nhạt. Lúc phỏng vấn, tình huống còn căng hơn thế nhiều.
Thằng bé vẫn rống lên, cô thì thong thả ăn từng miếng trứng . Đến khi thấy đối phương nức nở chảy nước miếng thèm thuồng, cô mới mỉm :
“Ngoan, cô dạy con , nếu con còn dám đá ghế của cô, thì nửa quả trứng … cũng sẽ khiến con ăn thêm một cái tát đấy.”
Thằng bé rõ ràng chiều hư, giờ chỉ lo lóc, chẳng buồn lý lẽ.
Yến Nhiên dịu dàng, với cha đầy áy náy:
“Xin nhé, cũng ngờ nó đánh thật, trẻ con thì gì , rộng lượng một chút …”
“Ấy, , nếu bảo con rằng, đánh ca một cái sẽ một hạt dẻ, hai cái thì một miếng trứng…”
“Cậu nhóc chịu ăn nhỉ?”
Người đàn ông ngây Yến Nhiên thong thả chỗ, cúi đầu đứa con vẫn đang gào , đột nhiên nghiến răng một cái, giơ tay giật phăng đôi giày phát sáng bảy sắc.
Thế là yên chuyện!