Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 780: Vẽ bánh cho no bụng.
Cập nhật lúc: 2025-04-01 17:08:15
Lượt xem: 375
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Đàm xem mà trố mắt kinh ngạc.
Không ngờ Yến Nhiên là kiểu như !
Nghĩ lúc ở trong thôn, cô lúc nào cũng chăm chỉ, tháo vát, thông minh, bao giờ tranh cãi với ai.
Vậy mà , cô sắc sảo, lanh lợi, còn hề đạo đức trói buộc, cãi thì đỉnh cao!
Tống Đàm thích cô c.h.ế.t !
Sau khi mất đôi giày bảy màu phát sáng, đứa bé còn dữ dội hơn, khiến cả toa tàu ai nấy đều bực bội, tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn.
Người đàn ông thì vã hết mồ hôi, mặt đỏ bừng! Ban đầu chỉ định chiếm chút lợi miệng, ai ngờ giờ một cú bẽ mặt, còn đau âm ỉ vì đ.ấ.m đá…
Quan trọng nhất là, thật sự tiến hóa đến mức thể chịu đựng ánh mắt căm phẫn của cả toa tàu mà vẫn như chuyện gì xảy !
Nhất là đứa trẻ trong lòng , càng to, sức bật càng lớn, đạp đá, chống đỡ nổi!
Yến Nhiên thấy , nhân cơ hội mà ép thêm, chỉ thở dài một , lấy một hạt dẻ đưa qua:
“Muốn ăn ?”
Thực đứa bé chỉ vì đôi giày, mà còn do đó thèm thuồng lắm . Giờ thấy hạt dẻ, nó nức nở dần dần nín .
Cùng lúc đó, bàn tay mũm mĩm vươn : “Muốn…”
Yến Nhiên tránh tay nó: “Vừa cháu lấy giày đá ghế của cô, xin ?”
Đứa trẻ bĩu môi, nhưng vẻ mặt hề ngây thơ, hiển nhiên là hiểu chuyện. Nó rụt rè nấc lên một tiếng: “Xin .”
Yến Nhiên gật đầu: “Vậy còn cha cháu? Cha cháu chuyện lý lẽ, còn khác bực bội, cần xin ?”
“Cần.” Đứa bé lập tức hóa thành thiên thần nhỏ, đầu cha: “Cha ơi, ông nội , sai thì xin … Cha, cha…”
Nó ấp úng một lúc cố rõ ràng: “Cha sai , xin .”
Người đàn ông lập tức đỏ bừng mặt.
Trong ánh mắt trêu chọc của Yến Nhiên, c.uối cùng cũng cúi đầu: “Xin , sai , giờ cũng chú ý dạy con.”
So với cảnh con trai ngang ngược lóc lúc nãy, thà xin còn hơn… Cùng lắm là mất mặt một chút, nhưng nếu xin , thì mặt mũi coi như giẫm nát.
Yến Nhiên , nhúc nhích: “Chỉ cần xin thôi ?”
Người đàn ông sững sờ, sắc mặt càng thêm khó xử. chỉ cần đầu , liền thấy những ánh mắt xung quanh đang dõi theo, thậm chí mấy chứng kiến bộ sự việc, mặt lộ rõ vẻ hả hê.
Anh nghiến răng, bế con dậy, khẽ cúi trong toa tàu: “Xin , dạy con tử tế, để nó đá ghế khác, còn phiền , còn trách móc cô gái … Xin , chúng sẽ sửa đổi.”
Ồ? Cũng chịu buông bỏ mặt mũi đấy chứ!
Yến Nhiên và Tống Đàm , đều cảm thấy bất ngờ nhưng cũng hài lòng.
Thậm chí thể , thái độ còn vượt ngoài mong đợi.
Mọi trong toa tàu cũng khựng , ai đó bắt đầu vỗ tay:
“Cậu trai, con nít khó dạy ai cũng hiểu, nhưng cha gương như , cả hai cha con chắc chắn sẽ hơn.”
“ đúng, trẻ con mà, cứ từ từ dạy dỗ… Ấy chà, mặt kìa, mang thuốc sát trùng, cần dùng ?”
“Cô gái chắc là giáo viên nhỉ? Tuyệt thật đấy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-780-ve-banh-cho-no-bung.html.]
Thao Dang
“Nhìn cô da đen, nhưng tâm sáng rỡ…”
Yến Nhiên: …Khen thì khen, nhấn mạnh đen gì? Cô kém xa Trương Yến Bình đấy nhé!
lúc , khi đàn ông mặt với biểu cảm đầy hy vọng y hệt đứa bé trong lòng , Yến Nhiên mới nhếch môi, nhét hạt dẻ tay :
“Cho con ăn đàng hoàng , từng chút một, đừng để nó nghẹn.”
Cha đứa bé: …
Trong lòng gào thét: Cô chỉ cho mỗi một hạt dẻ, bẻ miếng to cũng nổi!
Yến Nhiên chỗ , bắt gặp ánh mắt sáng rực của Tống Đàm: “Cô nghiệp xong, định ở ?”
“Hả?”
Yến Nhiên ngẩn . Nhà cô điều kiện khá , học nông nghiệp là vì đam mê, theo giáo sư Tống cũng chẳng lo chuyện công việc, nên thật cô nghĩ đến nhiều như .
Tống Đàm bắt đầu vẽ bánh : “Cô với Tăng Hiểu Đông, Tề Lâm ở cho nhà ?”
Cô bấm đốt ngón tay tính toán: “Lương thì thể cao lắm, danh tiếng cũng chẳng thể sánh với Viện nghiên cứu nông nghiệp, chỗ ở thì tiện nghi như ký túc xá cơ quan…”
Ơ, chả ưu điểm gì cả?
Yến Nhiên bật ha hả: “Có thầy giỏi như , mà cô nhắm ?”
Tống Đàm thở dài bất lực, thật: “Giờ mạng chẳng câu ? Đi khám bệnh thể tìm thực tập sinh, vì nếu họ xử lý thì sẽ gọi thầy hướng dẫn, một chuyên gia khó mà đặt lịch hẹn.”
Tương tự, với tính cách bảo vệ học trò của giáo sư Tống, ba chẳng cũng là bảo chứng chắc chắn ?
Hơn nữa, cô cũng mời giáo sư Tống lắm chứ! cô tư cách gì để mời thầy !
Yến Nhiên , đó trấn an cô:
“Cô yên tâm, bọn năm mới nghiệp, đề tài nghiên cứu đều đang thực hiện ruộng nhà cô, khi nghiệp sẽ hết, cô cũng cần trả lương cho bọn .”
Người duy nhất thiệt thòi chắc là trường của cô thôi. Vì mời giáo sư Tống khó, thầy còn chịu hướng dẫn sinh viên, đến mức viện chuẩn sẵn báo cáo xin kinh phí để trình lên cấp , thế mà thầy chạy về nông thôn!
Đã còn ở luôn, mấy tháng trời chẳng rời !
Còn khi nghiệp…
Yến Nhiên càng đắc ý: “Chờ năm , quy mô nhà cô chắc sẽ lớn hơn nhỉ? Đến lúc đó bao ăn bao ở, bảo hiểm xã hội đầy đủ, nghỉ thứ bảy chủ nhật, lương tháng tầm bảy tám ngàn, hai , nhưng thì chắc là đồng ý đấy.”
Thật lòng mà , mức lương thấp, nhưng cũng chẳng cao.
Bởi vì nếu biên chế chính thức, lương sẽ tăng theo năm, bảo hiểm cao, căng-tin, chính sách mua nhà nội bộ, hoặc sắp xếp nhà ở theo chức danh.
Vừa định tiền đồ…
Nói chung, lợi ích quá nhiều, so thì chắc chỉ Yến Nhiên là thiếu tiền nên mới đùa thôi.
Tống Đàm cảm động vô cùng: “Không hổ danh là cô! Cô cứ yên tâm, ký túc xá 60 mét vuông, lương 8 ngàn một tháng, cũng đăng ký công ty , bảo hiểm xã hội lúc nào cũng . Giờ giấc việc linh hoạt, việc gì thì cứ nghỉ, tính phép! Hơn nữa, ba bữa một ngày đều thể ăn ở nhà !”
Ừm, so với viễn cảnh ở đơn vị, mấy điều kiện nghèo nàn thật…
Yến Nhiên liếc cô một cái: “Thời gian việc thì linh hoạt thật, nhưng đến mùa vụ thì cô bận tối mắt tối mũi, kể luôn ?”
“Chuyện đó khỏi cần !” Tống Đàm vỗ n.g.ự.c chắc nịch: “Cô là chuyên gia, cô cần ruộng!”
Yến Nhiên: … Cô mấy tháng nay ít đấy nhé!
Giờ chỉ hừ một tiếng: “Không vội, vội, năm thực tập một thời gian, tính tiếp.”