Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 841: Dọn dẹp dây khoai lang.
Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:37
Lượt xem: 267
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân dựng xe bên vệ đường, men theo bờ ruộng xuống đến ruộng khoai bên cạnh.
Khoai lang trồng nhiều, chừng một hai mẫu đất thôi. Bây giờ trời thu cao ráo mát mẻ, đúng là thời điểm khoai điên c.uồng phát triển, lá và mọc dày đặc, che phủ kín cả thửa ruộng như một tấm thảm dày!
Nếu mấy bữa nay thỉnh thoảng tới hái ít về xào rau cho heo ăn, e là với cái đà phát triển , mùa hè còn tranh thủ lật bớt dây cho thoáng!
Giờ , dây vẫn dày rậm, tươi vô cùng.
Chỉ một góc từ bên rìa kéo giữa thì lưa thưa như đầu hói, rõ ràng là đó heo rừng Đại Hắc mò tới đào bới lung tung ăn mất, nên một đám ruộng nguyên vẹn giờ lở một mảng như móm răng.
Thấy cảnh đó, Vương Lệ Phân còn chút tiếc rẻ:
“Giờ sắp đến sương giáng , dây vẫn xanh như vầy, là đợi thêm mấy hôm nữa?”
Tống Hữu Đức thì đồng tình: “Chính là đào khoai sương giáng mới ngọt, mới ngon chứ ! Đừng đợi nữa, bò dê còn đang chờ ăn kìa, thịt đáng tiền hơn dây khoai hả?”
Thao Dang
Nghe thế, Vương Lệ Phân cũng gật đầu: “Ờ cũng đúng, đợi nữa là đám héo hết, đến lúc đó ăn ngon, lũ heo còn kén ăn nữa.”
Bà cầm lấy liềm nhỏ: “Mình dọn dây , lát nữa Đàm Đàm đến đào khoai , năm nay trồng loại khoai đỏ khoai trắng ?”
Khoai đỏ ý chỉ loại khoai vỏ trắng ruột dỏ, ăn sống thì giòn ngọt, nấu chín lên thì mềm mịn, nước nhiều.
Khoai trắng là loại vỏ đỏ ruột trắng, nhiều tinh bột hơn, ăn sống ít nước, nấu lên thì thấy no lâu, vị bở bở.
Tống Hữu Đức cũng nhớ nổi, lúc trồng thì trồng nhiều quá, ông nhớ kỹ từng loại ? Chỉ nhớ loáng thoáng hình như nửa nọ nửa thì ?
Nhìn đám dây khoai mặt, cả loại xanh lá, cả loại tím đỏ, vì là giống lấy bừa ngoài chợ về trồng nên màu sắc đồng đều.
Mấy hôm giáo sư Tống còn thấy tưởng là thiếu đạm thiếu lân gì đó! Sau nghiên cứu thêm mới xác nhận là do giống khác .
Nhắc tới giáo sư Tống dẫn sinh viên rời , Tống Hữu Đức thấy tiếc hùi hụi... là chuyên gia khác! Ngó giúp mảnh đất nhà thôi mà tốn bao tâm sức!
Đám dây khoai nặng trịch quấn c.h.ặ.t Tống Hữu Đức xốc lên, Vương Lệ Phân cầm liềm theo gốc mà "khực khực" vài nhát, xong bỏ sang mớ khác.
Hai ông bà già phối hợp việc, nhất thời cực kỳ ăn ý.
Đến khi Kiều Kiều cầm chân máy điện thoại chạy tới thì hai ông bà cắt xong một luống .
Cậu dựng máy lên: “Ông ơi, để con phụ ông cắt nhé!”
“Được!” Tống Hữu Đức chỉ tay về đám dây khoai xếp chồng lên luống: “Chất lên xe , lát nữa mang về sân xưởng!”
“Vâng ạ!” Kiều Kiều lập tức hăng hái bắt tay .
Thế là, những ai mới phòng livestream liền một phen bối rối, mắt trân trân khung hình trống trơn, thỉnh thoảng mới thấy Kiều Kiều ôm bó dây khoai chạy ngang qua…
Cư dân mạng lòng đau như cắt, chỉ kịp để bình luận:
[Ê ê đừng mà!]
[ thấy thông báo mới thì thấy streamer chuẩn dông tiếp!]
[Streamer là trong lòng là chẳng ai trong lòng cả?]
[《Bóng lưng》]
[Đứa gọi “cha ơi” thì cứ gọi , thừa nhận bóng lưng !]
[Bạn cứ yên đó, chạy ôm cho bạn một bó dây khoai lang.]
[Đây là dây khoai lang hả? Khoai tây cũng mọc kiểu luôn ?]
[Ủa đột nhiên cắt đống dây là để cho heo ăn là cho đám bò dê mới tới ?]
[Coi bê con, coi bê con, coi bê con.]
[Coi dê, coi dê, coi dê... Streamer chỉ nhắc suông, chứ bao giờ dắt tụi coi]
Hai ông bà tuy vẫn lanh lẹ, nhưng so việc cắt dây với chuyển lên xe ba bánh thì hiệu suất chậm hơn.
Kiều Kiều chạy vài bận thôi là hết sạch dây đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-841-don-dep-day-khoai-lang.html.]
Cậu xổm luống, tò mò hỏi: “Ông ơi, khoai chín hết ạ?”
“Chín !” Tống Hữu Đức ha hả: “Dù mấy hôm nữa cũng đào, con thử bới vài củ coi .”
Nghe Kiều Kiều mừng rỡ, sực nhớ đang livestream, vội vàng dời chân máy đặt cạnh bên:
“Các bạn nhỏ ơi, hôm nay dạy các bạn cách đào khoai nhé.”
“Giáo sư Tống nhà bảo, thu phân là mùa kê, hàn lộ là mùa lúa, sương giáng thì đào khoai lang, hàn lộ là tuần , do mưa nhỏ nên nhà hôm nay mới bắt đầu gặt lúa nè!”
Đây là câu mà giáo sư Tống dạy lúc rời , Kiều Kiều nhớ kỹ, giờ thì lặp y nguyên một chữ sai.
“ mà cách thu hoạch lúa thì mùa hè dạy các bạn nhỏ , hôm nay ôn nữa nha.”
Nghĩ ngợi ngập ngừng tiếp: “Chị dạo nhà bận, nên tạm thời mời các bạn học sinh đến chơi , mùa đông tới ăn lẩu thịt heo thì các bạn còn nhớ ? Các bạn nhỏ nhất định học hành chăm chỉ nhé!”
Kiều Kiều nghiêm túc vô cùng, cũng dáng lắm, nhưng đám bình luận nữa bùng nổ tốc độ bàn phím:
[Nhớ nhớ, lẩu thịt heo mùa đông mặt ]
[Cảm ơn streamer chu đáo, chứ dốt nát ngũ cốc chẳng phân nổi, thu lúa nổi, lẩu thì gọi là mặt]
[Gọi ! Dạo luyện chăm lắm, giờ kéo chân heo ! Chồng chứng!]
[ thì khác nè, học quá siêng, kéo mạnh cái chồng tụt luôn cái quần xịp!!!]
[Streamer, là huấn luyện viên judo, chiêu “hi sinh ” với “bà ném” luyện thành thục , thể dùng bắt heo!]
[Hai ông bà phía đúng là “ngọa long - phượng sồ”, liều quá trời luôn á!]
Cũng vài bình luận nghiêm túc hơn:
[Hàn lộ qua năm sáu hôm , giờ mới gặt lúa chắc là trễ ha?]
[Không streamer ? Mấy hôm mưa nhỏ mà!]
[Mưa thì dễ nảy mầm lắm đúng ?]
[Không , môi trường nhà streamer , giờ nhiệt độ thấp, nảy , trễ vài hôm cũng .]
[ chỉ hỏi, đào khoai sớm hơn sương giáng một tuần, liệu khoai bở, ngon ?]
[Nghĩ nhiều ông bạn, bán cho mà lo!]
[Hu hu tự dưng thấy đau lòng!]
Vậy khoai lang ngon ?
Kiều Kiều bẻ một nhánh cây bên cạnh, bắt đầu hì hục đào.
Đất tơi xốp, củ khoai to, mấy nhát moi lên một củ tròn vo cực đại, khác mấy loại khoai dài thon bán mạng như khoai lang mật khoai lang than.
Kiều Kiều ôm củ khoai lang to, đực .
Bình luận cũng đơ theo:
[Nhớ ghê nhà xưa trồng khoai, mấy củ tròn tròn như vầy.]
[ thích to vầy , chôn đống rơm nướng chín nổi, ngoài cháy đen mà trong còn sống nhăn.]
[To thì đúng là khó chín thật, hấp cắt nhỏ mới .]
[Khoan khoan… Ai với? Đào khoai mà củ to dữ là ?]
[Thiệt bự luôn đó! Quán bán khoai nướng cổng trường mà dám bán cỡ chắc phá sản mất!]
[Ý bạn là loại 5 tệ/kg, cân kí đúng ? Củ mấy ký chớ!]
[5 tệ hả? Ở ? Bên tận 7 tệ lận!]
[Nướng bằng nồi chiên dầu 40 phút… thơm lắm luôn á!]