Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 849: Ngỗng Muội.
Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:19:55
Lượt xem: 178
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện đổi người làm ăn livestream thì... phòng chat đúng là không vui vẻ gì cho cam.
[Ăn sống khoai lang? Thế thôi à? Gửi cho tôi hai củ đi, tôi ăn mẫu cho mà coi!]
[Khoai nhà ông có vấn đề đấy, gửi qua tôi test dùm xem nó hư chỗ nào?]
[Click là thấy cảnh đại ca hắc đạo sa cơ thất thế, phải trộm khoai lang ăn cầm hơi.]
[Ghê! Đúng là ông vẫn ác nhất đó, hahaha!]
[Ít ra cũng đem về nhà rửa đi chớ, nước ngoài đồng dơ lắm á!]
[Cẩn thận ký sinh trùng đó!]
Trương Yến Bình khó khăn lắm mới rửa sạch lớp đất bám, giờ đang cầm d.a.o gọt chuẩn bị ra tay thì liếc thấy mấy dòng này trên màn hình.
Mặt mũi đen sì, cặp mày rậm cau lại, vẻ mặt sát khí đằng đằng như chuẩn bị tra khảo đàn em:
“Mấy người chỉ cần nói một câu: ăn được hay không?”
Cả phòng chat khựng lại một nhịp.
Một lát sau mới có người lục đục phản hồi:
[Ăn được! Ăn được! Đại ca đừng nghe tụi nó lắm chuyện!]
[Đúng đó! Đại ca đã phải ăn khoai sống rồi, còn sợ ký sinh trùng nữa chi!]
[Cười xỉu! Thuốc tẩy giun ngoài tiệm có 2 tệ một viên, đại ca mà làm ăn lại thì thiếu gì tiền mua thuốc!]
[Đại ca cứ ăn đi, thật sự đàn ông! Rửa bùn đất là tôn trọng khoai rồi!]
[Chuẩn luôn! Hồi nhỏ tụi tôi toàn dùng răng cửa cạo vỏ, đại ca còn có d.a.o gọt đàng hoàng!]
[Hả? Giờ dân xã hội đen cũng livestream rồi hả?!]
[Nhìn mấy ông nói chuyện y như đang tuyên thệ trung thành với đại ca ở đường khẩu.]
[Đại ca yên tâm mà cạp, em thấy hàm răng anh trắng bóc, chắc chắn cạp đẹp lắm!]
Trương Yến Bình: …
Anh ta cau mày, ngửa người ra sau như bị đạn bắn, sau đó bắt đầu phản bác một cách không thể im được nữa:
“Thôi thôi thôi! Mấy người trong phòng livestream đừng có xàm nữa được không? Pháp trị xã hội hòa hợp, hiểu không hả? Tôi chỉ gọt cái vỏ khoai thôi mà mấy người phân tích như vụ án hình sự…”
“Còn cái người xúi dùng răng gặm vỏ, là định giúp nha sĩ kiếm thêm doanh thu hay gì? Răng cửa của tôi còn quý hơn vỏ khoai!”
Vừa nói, anh ta vừa giơ củ khoai trắng mập ú ra cầm chắc tay, d.a.o gọt lướt “soạt soạt” lên bề mặt, động tác vừa nhanh gọn vừa chuyên nghiệp.
“Đây nè, học hỏi chút đi các bạn nhỏ, hôm nay tôi làm giáo viên một bữa dạy mấy người gọt khoai, ai cũng biết cầm d.a.o gọt chứ gì? Vậy thì nhìn kỹ nè, gọt phải sâu tay, lớp vỏ trắng bên ngoài chưa tính đâu, bên dưới còn một lớp nữa!”
Dưới lưỡi d.a.o sắc bén, từng dải vỏ khoai rơi xuống cỏ, còn Trương Yến Bình thì vừa gọt vừa tiếp tục c.h.é.m gió với phòng chat, chưa bao giờ livestream lại náo nhiệt như hôm nay!
“Nhớ nha, gọt tới khi nào lộ phần thịt đỏ bên trong thì ăn mới giòn, mới ngọt. Mà ăn không thấy ngon thì cũng đừng đòi bồi thường... ơ quên mất, khoai này đâu có bán.”
Nói tới đây, anh ta nhe răng cười hề hề một phát, cười đến hung tợn thấy rõ:
“Các bạn nhỏ tự ra chợ tập ăn đi nhé.”
Phòng chat: …
[HAHAHA tha lỗi cho tôi, lúc tôi đang coi livestream thì mẹ tôi đi ngang qua, bà ấy nhìn phát nói: “Thằng này là tội phạm g.i.ế.t người à?”]
[Ai hiểu cho tôi? Đại ca cười một cái là tô mì tôm trên tay tôi rớt xuống đất luôn.]
[Đừng nói bậy! Đại ca của tôi không có g.i.ế.t ai hết, anh ấy là người tốt!]
[Nhìn đại ca cầm d.a.o gọt khoai mà tay lả lướt quá… tôi khó mà không tưởng tượng được mấy chuyện khác…]
[??? Ông đang tưởng tượng gì vậy? Không được tưởng tượng bậy bạ! Đại ca không đ.â.m người!]
[Ờ mà… gọt khoai ai chả biết, có cần show không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-849-ngong-muoi.html.]
[Nhưng mà cái nụ cười kia… lưỡi d.a.o dính toàn là "bằng chứng tội phạm" chứ không phải vỏ khoai nữa rồi!]
Trương Yến Bình: …
Anh ta liếc đám bình luận như nhìn kẻ gây án:
“Khó trách Kiều Kiều không thèm đọc comment. Mấy người thử nhìn lại mình viết gì mỗi ngày xem?”
“Bằng chứng tội phạm? Cười hung tợn? Mấy người đánh giá con người chỉ dựa vào vẻ ngoài à? Nói thật, hồi nửa năm trước tôi còn là thanh niên được yêu thích nhất khu chợ đầu mối, thân thiện gần gũi có thừa đấy biết không!”
[Tôi làm chứng! Tôi làm chứng! Tôi lọt hố từ lúc thấy m.ô.n.g Đại Hùng á, đại ca lúc đó trắng trẻo mềm mại như cái bánh bao hấp luôn!]
[Fan lâu năm đây, tận mắt chứng kiến bánh bao trắng biến hình thành bánh bao chocolate.]
[Ủa, chứ trên đời này có cái gọi là “bánh bao chocolate” thiệt hả?]
[Có nha, tôi từng ăn bên Anh rồi đó!]
[Ê ê chạy đề tài rồi nha! Đại ca, vỏ khoai anh gọt dày quá rồi kìa! Như phi tang chứng cứ luôn á!]
“A dô, má ơi!” Trương Yến Bình lúc này mới nhìn xuống, phát hiện củ khoai trong tay mình đã gọt ốm đi một vòng, dưới đất trải một lớp vỏ mỏng màu cam nhạt ánh nước, trông chẳng khác nào… tội ác nông sản.
“Không được lãng phí…”
Anh ta phải cố gắng kiềm chế cái suy nghĩ muốn lượm lại đống vỏ ăn luôn, bèn quay người hét về phía ao:
“Đại Bạch! Ngỗng Muội! Ăn nhẹ buổi chiều không?!”
Ngỗng Muội về nhà đã gần hai tháng, thể hình ngày càng vạm vỡ, thậm chí còn to hơn cả Đại Bạch một vòng.
Nhưng mà đầu thì lại nhỏ, trí thông minh không tỉ lệ thuận với cơ bắp. Tuy vậy, riêng với hai chữ “tên mình” và “ăn”, nó lại phản ứng cực nhạy.
Vừa nghe gọi, cái bóng trắng đang tung tăng bơi giữa ao lập tức khựng lại, rồi nghển cổ, chân đỏ đạp nước như cưỡi gió mà lao v.út về bờ như thuyền rồng!
Thậm chí còn nhanh hơn Đại Bạch nửa bước!
Trương Yến Bình phì một tiếng chửi thề, rồi vội vàng điều chỉnh camera:
“Nào nào nào! Góc quay 3D thực tế ảo, cảm nhận áp lực từ Ngỗng Muội đến tận mặt!”
Người xem chỉ thấy màn hình chuyển cảnh, phía trước là bãi cỏ xanh rì, xa xa là mặt ao tĩnh lặng.
Ngay lúc đó, một cục trắng to bè dang cánh hết cỡ, vừa “quác quác” gào rống, vừa phi thẳng về phía ống kính như thể muốn đạp lên đầu mọi người mà tiến tới!
Phía sau nó, Đại Bạch cũng gấp rút đuổi theo, nhưng vẫn hơi chệch nhịp một nhịp.
Ngỗng Muội ngày càng gần… gần hơn…
Cái ánh mắt hằn học như hai hạt đậu đen, cái mào vàng nhỏ xíu đội trên đầu, cái cổ siêu to khổng lồ, cái n.g.ự.c nở như lực sĩ, cùng đôi cánh mở to như muốn tát bay cả livestream…
Bỗng nhiên, Trương Yến Bình cười gian, nhón một miếng vỏ khoai lên và đặt ngay trên camera.
Phòng livestream nổ tung!
[A a a đừng có tiến lại gần nữa mà!]
[Cứu với cứu với ngỗng sắp mổ tôi rồi!]
[Ngỗng Tổng! Ngỗng Tổng! Xin tha mạng, má phải tôi mới đi tiêm filer, đừng vỗ vô nha!]
Thao Dang
[Nó tới rồi! Trời ơi trời, nó tới rồi! Lồng n.g.ự.c nở như Hulk, chân to như khủng long, sắp đạp vào mặt tôi!]
[Đại ca! Đại ca! Anh còn chọc nó nữa là nó phi lên mổ nát điện thoại đó!]
Trương Yến Bình im luôn: “Mấy người nhập vai ghê vậy luôn á!”
Thấy cái dòng “nó mổ vỡ điện thoại bây giờ” lướt qua, anh ta lập tức tỉnh ngộ, hối hả ném vỏ khoai xuống đất:
“Cái điện thoại này mới thay đó, đừng có làm bể! Đại Bạch, Ngỗng Muội, tới đây nào, trái cây ăn nhẹ buổi chiều, chúng ta ăn trước đã nhé!”
Ngỗng Muội chỉ một cú trượt nước là vọt tới trước mặt anh ta, đôi mắt đậu đen liếc xéo cả phòng livestream một lượt như xem thường thiên hạ, không phân biệt địch ta, chửi đều như nhau.
Rồi nó cúi đầu xuống, “cạp cạp cạp” nuốt vỏ khoai vào miệng, ăn mà ngấu nghiến, đầy hào hứng, y như đang ăn sơn hào hải vị.
Đại Bạch cũng không chịu thua, hai cổ ngỗng to tướng đan xen, bên trái bên phải, mỗi đứa cắn một miếng, cánh mở hé như đang chờ thời lao vào… quẩy lộn bất cứ lúc nào.