Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 853: Gà hầm hạt dẻ kèm bánh gạo nướng. (1)
Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:20:59
Lượt xem: 266
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Yến Bình cố gắng hết sức để “giải tỏa” một tràng xì một cách kín đáo, bụng thì vẫn còn căng tức vì đầy, nhưng bản chất mê ăn trỗi dậy, Kiều Kiều hô một tiếng, liền giơ tay đáp to:
“Cho cay nha!”
Người nhà họ Tống ăn cay đều cả, Kiều Kiều “ồ” một tiếng, từ giỏ rau chọn năm sáu trái ớt xanh đỏ.
Thời điểm trong năm, chỉ ớt chỉ thiên và ớt nhọn Tứ Xuyên là tươi ngon nhất. Hơn nữa, ba con gà mà ông chú Bảy lấy là gà biếu từ thị trấn, ăn giống gà nuôi ở nhà, nêm cay một chút là át mùi tanh.
“Cái cắt cay tay lắm!” Thím Liên Hoa nuông chiều đến tận nóc, bóc xong hạt dẻ liền vội vàng chạy qua giành d.a.o cắt ớt:
“Để thím , con mau nấu , trời tối đó.”
Ông chú Bảy thấy cũng ý kiến gì, chỉ gật đầu:
“Làm cho đàng hoàng, xào thêm vài món.”
Kiều Kiều đầy tự tin, sang ngọt ngào với bà thím Bảy lò:
“Lửa nhỏ thôi ạ!”
Bên trong lò củi, hai thanh củi đang cháy rút bớt, lửa yếu hẳn . Kiều Kiều cho phần hạt dẻ bóc chảo, rưới một chút dầu, nhẹ nhàng đảo đều, chẳng mấy chốc tỏa mùi thơm nức mũi.
“Các bạn nhỏ, nhất định để lửa nhỏ nha! Ông chú Bảy là rang sơ qua thì nấu món sẽ ngon hơn.”
Còn nguyên lý cụ thể là gì thì… quên .
Vừa mới xúc hạt dẻ , chuẩn tăng lửa lớn lên, thì đầu bếp Tưởng từ ló đầu :
“Kiều Kiều, cháu qua bên nấu , cái bếp lửa nhỏ để dùng.”
Theo lý mà , món gà hầm hạt dẻ, nước sốt nhiều, đó dán bánh lên vành nồi, đó mới gọi là đỉnh của đỉnh!
Mà bột mì trong nhà thì bình thường, Ông chú Bảy từng món bánh gạo, ai nấy ăn xong đều công nhận một điều:
Nấu ăn cần máy móc quá!
Bánh gạo ép , nướng nhỏ lửa, c.uối cùng ngâm trong nước gà cay cay nóng hổi…
Sột!!!
Đầu bếp Tưởng lúc nắm bộ cơm nguội nấu từ chiều, nặn thành từng khối, ép dẹt, tạo thành hình tam giác dày dặn.
Cơm nguội thôi mà vẫn tỏa mùi thơm dịu nhẹ. Nướng nhỏ lửa một chút, mặt ngoài giòn rụm, bên trong nóng hổi mềm dẻo. Sau đó dán quanh nồi, để chút nước gà nóng hổi thấm vô…
Không dám nghĩ nữa, nghĩ thêm nữa là nhỏ dãi mất!
Đầu bếp Tưởng cẩn thận nâng niu, mong chờ từng chút một, phí một hạt cơm nào.
Bên , Kiều Kiều thành công xào gà, thêm cả gia vị và hạt dẻ , gật đầu:
“Các bạn nhỏ, lát nữa thêm nước hầm cho mềm, nhớ chừa nhiều nước gà một chút để chấm bánh nha. Vậy là xong đó!”
“Các bạn học nè?”
Livestream: ……
[Đừng tắt! Đừng tắt livestream nhaaaa!]
[A a a món ngon hết, mà đồ ăn ngoài vẫn tới… giờ đây?]
[Ngậm mì gói mà thấy như đang nhai bìa carton.]
[Huhu thầy ơi, con học , thầy để dành cho con một cân hạt dẻ bài tập nha?]
[Em là học sinh yếu, xin hai suất hạt dẻ để học cho chắc!]
[Trời còn tối hẳn, đừng mơ giữa ban ngày nữa mấy ông ơi!]
[Nhai vài hạt đậu phộng sống cho tỉnh mộng !]
Giữa lúc còn đang tám chuyện rôm rả, Kiều Kiều đảo nhẹ mấy chảo gà, “cộp” một tiếng đậy nắp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-853-ga-ham-hat-de-kem-banh-gao-nuong-1.html.]
“Xong ! Lát nữa dán bánh nha. Các bạn nhỏ, tan học nhé!”
Livestream tắt cái rụp nương tay, mùi thơm đậm đà từ bếp lập tức lan khắp sân, khiến ai nấy đều thấp thỏm, qua yên.
Lúc , Tống Hữu Đức hỏi Vương Lệ Phân:
“Cái đám hạt dẻ phơi khô xong ? Hay mai đem hong thêm nữa?”
Lúc đầu là lén lút phơi trong căn nhà cũ, dù cũng định để dành cho đứa con lớn, ngại để Đàm Đàm và mấy đứa nhỏ .
Hạt dẻ phơi khô teo , cắn nổi, nhưng ngâm nước nấu canh thì cực . Hai vợ chồng Tống Hữu Đức lượm lặt cả bao cũng chỉ chừng mười cân.
Không cách nào khác, đất nhà dọn sạch trơn, quả nào rớt là hiếm lắm. Mà mấy con sóc thì chạy như bay!
Số hạt dẻ kiếm , một nửa là ông liều mạng giành với sóc, một nửa là mấy quả cây chín muộn còn sót .
Dù cực khổ đến , nhưng định để cho Đại Mai thì giờ cũng thể đường đường chính chính đem phơi .
Vương Lệ Phân cũng gật đầu:
Thao Dang
“Được đấy! Hôm mưa hoài, cũng sợ ẩm.”
Chỉ vài câu đơn giản, đến lúc Tần Quân và Trương Yến Bình gói xong đống mồi câu hôm nay, thì bữa tối c.uối cùng cũng dọn lên bàn!
Bánh gạo nướng vàng ươm, mặt ngoài giòn tan, đầu bánh còn thấm một chút nước gà nâu nâu. Mùi hạt dẻ thơm nức, đậm đà đến mức món đặt lên bàn, cả đám hẹn mà cùng … lao !
Thím Liên Hoa bưng xửng hấp , thấy liền :
“Ăn thôi nha, còn khoai lang nữa đó, coi chừng nửa đêm xì trong chăn.”
Trương.Đã.xì.cả.chiều.Yến Bình hề nao núng:
“ ngủ chung với ai ! Tự hôi tự chịu!”
Anh hùng hồn, nhưng gắp một đũa thấy hối:
“Chiều nay thiệt nên ăn nhiều khoai …”
“Ngốc quá!”
Ngô Lan đánh giá:
“Ở ngoài ruộng ai cũng thấy, con ăn liền một mạch hai ba củ. Về nhà còn loay hoay mấy chuyện, cắt nốt nửa củ của Tần Quân .”
“Củ to như , nhà hấp còn c.h.ặ.t ba bốn miếng, mà con thì cứ thế nuốt trọn, chẳng no là gì.”
Trương Yến Bình thầm nghĩ, cũng tại chiều nay thấy no nữa… kiểu như… tay với miệng cứ theo bản năng .
Giờ thì ? Một tay cầm bánh gạo, tay gắp hạt dẻ, vô bụng mà thấy đầy .
Nhìn sang Tần Quân với Ngô Lôi, một da trắng, một da ngăm, tay cầm khoai, tay cầm bánh, ăn ngon đến mức khiến chảy nước miếng!
Bữa tối hôm nay ăn vô cùng mãn nguyện. Đầu bếp Tưởng xoa bụng, trong lòng tràn đầy mong chờ ngày dãy nhà ký túc mới xây xong, để đón vợ lên sống cùng.
Dù tiện ăn cơm ở nhà họ Tống, thì nhà ăn công trường cũng ngon mà! Huống chi núi khí trong lành, ngủ cũng ngon, chắc chắn sẽ giúp vợ trị chứng mất ngủ triền miên!
Chỉ ông chú Bảy là ăn liền ba miếng bánh gạo, còn bốc thêm một củ khoai hấp chín mềm ngọt lịm, mà vẫn hài lòng:
“Mọi thứ đều ngon, chỉ con gà là bình thường.”
Dù gì gà biếu từ thị trấn cũng là gà nhà nuôi, nhưng mà… so với mấy con gà núi nhà cơ chứ?
Ông thở dài, là đầu bếp, tới giờ vẫn từng ăn miếng thịt nhà nuôi, thật sự sốt ruột!
Đợi đến lúc dọn dẹp xong chuẩn nghỉ ngơi, Tống Hữu Đức cũng về phòng.
Tầng một nhà Tống Đàm từ sớm chừa sẵn chỗ cho hai ông bà, phòng tuy nhỏ nhưng đủ tiện nghi. Hai cởi áo khoác dày, Tống Hữu Đức lục lọi một hồi ở góc tường, c.uối cùng lôi một cái bao vải:
“Mai đem phơi nhé… Ủa?”
Ông xách bao lên lắc lắc vài cái, cau mày:
“Lần phơi khô thế hả? Giờ cảm giác còn tới hai cân…”