Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 857: Cho heo ăn, ăn, ăn.
Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:21:10
Lượt xem: 266
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nồi to quá sức to, dù bên lò lửa cháy hừng hực, thì để nấu xong nồi “cháo heo thượng hạng” cũng mất gần một tiếng đồng hồ.
Bí đỏ vàng ruộm khuấy đến nát nhừ, khoai lang cũng lấm tấm nhuộm màu, cám mì, cám gạo, bột lõi bắp trộn đều thành một hỗn hợp sền sệt nóng hổi.
Chỉ mấy cọng rau lục bình bỏ từ sớm là … thảm: xanh vàng nhão nhẹt, cho cả nồi cám vốn đang trông khá hấp dẫn nay “ám sắc” thành mấy ngon miệng.
Thế nhưng… cư dân livestream vẫn kiên nhẫn, sống c.h.ế.t chờ suốt nguyên một tiếng đồng hồ.
Trong một tiếng , streamer thì bày trò chơi với chó, đó chọc ghẹo c.h.i.m trĩ đuôi dài, Quốc bảo đấy, lẽ thấy vinh dự chứ?
Không hề! Mọi chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Bởi vì con c.h.i.m trĩ trống hùng dũng thấy chủ nhỏ định chọc ghẹo “vợ” nó (con mái đuôi ngắn), liền đỏ bừng mào, nhảy bổ quần chiến với gà trống, lông bay đầy đất, cái đuôi dài suýt nữa rứt luôn một cọng!
Thảm thiết, thực sự thảm thiết.
Vậy là hết ?
Chưa !
Một nhóm “Bảo Bối núi” nối xuống chơi!
Mà camera điện thoại thì đủ tầm góc để bắt hết, nên cả livestream chỉ còn… cảnh trống .
cư dân mạng đều bình thản, chấp nhận hiện thực.
Phải ơn ! Hôm nay ít còn xem nguyên một nồi “bữa sáng cao cấp”!
Tới khi Kiều Kiều cẩn thận nhét hai củ khoai chọn kỹ trong tro hồng nơi đáy lò, nồi cám heo cũng kịp chín.
thể cho ăn ngay.
Dù đám heo gào rống thảm thiết, thì cháo còn quá nóng, cho ăn liền là “phạm pháp”!
Kiều Kiều xách chiếc vá to như gáo dừa, múc từng vá đổ thùng, đem thùng đặt bồn nước lớn để giảm nhiệt nhanh hơn. Tổng cộng năm thùng thả xuống hồ, mới gọi là xong.
Mà nồi thì vẫn còn hơn nửa!
Cậu đổ thêm chút nước, đậy nắp , cho ầm ỉ hầm tiếp.
Trưa nay khoai nướng chín thì thêm vài khúc củi nữa, tối cho heo ăn vẫn nóng sốt, cực kỳ hợp với khí trời se lạnh buổi đêm hiện giờ.
Quá chu đáo luôn!
Trước đây đến tận mùa đông mới co chịu nấu cám heo thế !
Kiều Kiều vốn là kiên nhẫn, nhưng tiếng kêu than của đám heo quá thảm thương, cũng chỉ thở dài. Đứng chuồng heo, cầm bàn chải giày, cẩn thận chải đầu cho từng con một.
Mấy bé heo rên rúc chỗ chải, ngoan ngoãn sấp xuống. Kiều Kiều khuyên nhủ:
“Đừng kêu nữa mà! La to lát đói cho coi!”
cháo vẫn nguội hẳn, đành lặng lẽ trèo qua chuồng, tự trong, bắt đầu “cào lưng heo” bằng bàn chải.
Kiểu "gãi lưng tận tình" , e là chỉ mỗi Kiều Kiều mới nổi.
Heo lăn , thỏa mãn, c.uối cùng cũng yên tĩnh.
Còn livestream thì cánh cửa chuồng heo che khuất: …
[Một kiểu livestream mới toanh]
[Có gì mà hội viên trả phí cũng xem ?]
[Sau cánh cửa rốt c.uộc là gì?!]
[Bữa sáng sang chảnh rốt c.uộc ăn ?! Giờ là 7:50 đó!]
[Chính xác! Ai đời heo mà 8 giờ sáng còn ăn?!]
c.uối cùng cũng đỡ, Kiều Kiều trèo , xách chiếc thùng nhựa đỏ yêu thích của đám heo.
Cám nóng hổi đổ máng dài hẹp, Đại Hắc hùng hổ bước ngang, đạp luôn một chân máng đá, cắm đầu mà ăn chẳng ngẩng nổi.
Thao Dang
Đại Bạch mập mạp lưng chỉ cần thúc nhẹ một cái, là chen ngay vị trí vàng bên cạnh. Đám heo chen , chồm đè, ăn rào rào như vũ bão, chẳng mấy chốc mép máng trở thành bãi chiến trường cám dính tứ tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-857-cho-heo-an-an-an.html.]
Kiều Kiều mà mãn nguyện vô cùng:
“Lần ăn no ha? Vậy tạm biệt các bé heo nha, giờ thầy dẫn các bạn nhỏ phơi khoai khô nè!”
Cậu rửa sạch mấy chiếc thùng, xách theo giá đỡ điện thoại, hớn hở về phía sườn núi.
Còn xem trong livestream thì… hiểu , đồng loạt thở phào một .
Có lẽ vì “bữa sáng sang chảnh” hôm nay gây… áp lực quá lớn .
---
Trên núi, công việc đang guồng rôm rả.
Khoảng sân rộng xưởng, tụm năm tụm ba trò chuyện việc, quá coi trọng năng suất, cũng chẳng rập khuôn dây chuyền. Lúc rửa khoai thì rửa cùng , lúc cắt khoai thì quây cắt chung một lượt. Đến khi Kiều Kiều lên tới nơi, mấy tấm liếp tre phủ đầy vài lớp khoai.
Dân làng phơi khoai thì mấy cầu kỳ, khoai vỏ đỏ vỏ trắng cắt lẫn lộn, chỉ cần miếng cắt gần gần giống , quá mỏng cũng quá dày là .
Cách phơi cực đơn giản, thái lát xong đem phơi, phơi khô là xong. ăn thì… giống hệt như nhai hạt dẻ khô, mút nhai, một lát khoai cũng gặm mất cả tiếng!
nghĩa là thần khí chống nghiến răng.
Không khí lao động vui rôm rả. Bình thường nhặt rau đem bán thì còn chú ý chút đỉnh. hôm nay đang thái khoai, cắt lát nào tiện tay tọng miệng luôn, chuyện quá ư là bình thường.
Chỉ là… ăn một miếng, ai nấy đều trợn tròn mắt:
“Khoai ngon dã man trời ơi!”
“Lão Tống ơi, tiền nhà ông năm nay bỏ coi như đáng giá từng xu! Ngon! Ngon quá!”
“Trời ơi, nếu hồi nhỏ khoai mà thơm thế , chẳng đến mức ăn xong ợ lửa!”
“Thôi thôi ông bớt c.h.é.m, ngày nào cũng ăn đào tiên thì cũng ngán c.h.ế.t, đây vẫn chẳng mê khoai !”
Ngô Lan ha hả, hào sảng bảo:
“Vậy sang năm lúc trồng khoai, mấy đến giúp một tay, chia cho mỗi nhà một luống.”
Mà chứ sang năm ai cũng bận trồng thứ khác , khoai chắc chỉ trồng ở mấy góc rìa, một luống cũng dư xài.
Cả nhóm vui vẻ, việc cũng động lực hơn hẳn.
Nếm sơ hai miếng , đây là loại đem bán, đều nhịn dám ăn thêm.
Nếm thì , chứ ăn liên tục là mắng liền!
Lúc , Kiều Kiều cũng xổm bên liếp tre, cầm một lát khoai lên mẫu cho khán giả xem:
“Các bạn nhỏ ơi, đây là khoai khô mà nhà đang phơi đó. mà loại đỏ mềm ngọt nha, phơi xong sẽ cứng cực kỳ, một lát thể ăn cả nửa tiếng luôn!”
Cậu còn ân cần nhắc nhở:
“Răng yếu thì đừng mua nha! Cắn nổi đó!”
Bên cạnh, Trương Yến Bình tiếp lời:
“Mọi chú ý nhé, khoai phơi khô lắm, ngả vàng xám. Không nên mua tặng nha.”
“Tuy tí, nhưng đáng tiền. Một cân ăn cả tháng, để cả năm cũng hư!”
Dòng bình luận bùng nổ:
[Bán đồ ăn mà cũng cần tới hạn sử dụng ?]
[Khoai khô kiểu cũ? Trời ơi, tình yêu của đó! Mấy loại mềm mềm ngọt ngào nuốt trôi.]
[Tặng quà á? Haha… giành là trời thương !]
[Khoai khô cần hấp vài , phơi vài mới thơm mềm dẻo dai ?]
[Một lát mà ăn lâu thì… quá lời ! Cực kỳ tiết kiệm luôn!]
[Vậy một ký chắc ăn cả mùa đông?!]
[Cho xin link link link !!!]