Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 861: Tự chế mỹ phẩm dưỡng da.
Cập nhật lúc: 2025-04-22 17:02:15
Lượt xem: 179
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỹ năng của Quách Đông đúng là bao phủ diện rộng thật đấy!
Nhà họ Tống nghe mà bội phục sát đất, lập tức háo hức muốn học hỏi:
“Làm sao làm? Có khó không? Chỉ tôi với!”
Ai mà chẳng biết mỹ phẩm là ngành hái ra tiền cơ chứ!
Quách Đông liền đắc ý ngay:
“Chỉ thì được thôi, tôi không lấy tiền, sang năm cho tôi ăn cơm ở nhà ăn trên núi các anh suốt cả năm là được.”
Nhưng Trương Yến Bình láu cá đã sớm mở điện thoại ra:
“Xì! Cô cũng biết đòi ghê ha? Hướng dẫn tự làm mỹ phẩm đầy rẫy trên mạng, tôi đây đã tìm ra mấy cái rồi!”
Thao Dang
Quách Đông chẳng hề nao núng:
“Mấy cái hướng dẫn đó đơn giản c.h.ế.t được, cứ bỏ chất kháng khuẩn, chất nhũ hóa vô rồi quậy quậy là xong. Tống Đàm, cô nói thật đi, mấy cách đơn giản vậy, có xứng với giá thành nhà các cô không?”
Tống Đàm thắc mắc:
“Sao lại không xứng? Nguyên liệu bên tôi đã đủ đáng tiền rồi.”
Nói đâu xa, cây trà năm nay đã hấp thu không ít linh khí đấy nhé?
Hạt trà ép ra dầu, nếu không phải vì hiệu quả giá cả quá thấp, thì cô đã chẳng để lỡ cơ hội đâu.
Quách Đông: …
Tức c.h.ế.t mất! Nhà họ Tống sao lúc nào cũng chơi lệch bài vậy chứ!
Cô nàng hừ một tiếng:
“Mỹ phẩm là ngành mới đó nha! Tôi là dân chuyên nghiệp, lại có bằng cấp, quay video sẽ khiến người ta tin tưởng hơn… Cô nói đi, có muốn bớt tranh cãi, nâng giá bán lên không?”
Nói rồi cô chìa hai bàn tay ra cho mọi người xem, nói thật thì, bác sĩ Quách tuy da mặt có hơi sạm nắng (giờ đã trắng ra kha khá so với mùa hè), nhưng hai bàn tay vì được chăm sóc thường xuyên, đúng là trắng mịn trong suốt, da căng mướt khỏe mạnh.
Đúng là đôi tay đẹp thật!
Trương Yến Bình: …
Trời ạ! Bảo sao hồi bàn chuyện kiếm tiền với bác sĩ Quách không thấy lời lãi gì!
Thì ra bản thân cô ấy chính là người kiếm tiền giỏi mà!
Anh ta bực bội nhấn mạnh:
“Chỉ làm kem dưỡng tay thôi thì chỉ được quay mỗi đôi tay của cô nhé, đừng có lộ mặt! Không thì ai tin là đồ của cô có hiệu quả?”
Quách Đông nghĩ bụng: tôi ba mươi tuổi rồi mà nhìn vẫn như đầu hai mươi, vậy còn chưa đủ đáng tin à?
Nhưng nhìn sang làn da của Tống Đàm, lại nhìn mặt Trương Yến Bình, cô ta đành ngậm ngùi chấp nhận thực tế.
Nghĩ đến kế hoạch trồng ngải cứu năm sau vốn là từ chỗ bác sĩ Quách mà ra, Tống Đàm cũng hào phóng gật đầu:
“Được, bao cô ăn cả năm.”
Quách Đông lập tức mặt mày rạng rỡ, cô mà nấu ăn thì cũng chỉ là làm chín đồ ăn thôi, dù mỗi ngày có thể hái rau từ vườn nhà Tống Đàm, nhưng kỹ năng nấu nướng thì… haizz…
Nghe nói đồ ăn trên núi rất ngon, đầu bếp tay nghề đủ bù lại nguyên liệu thiếu thốn, vậy thì cô không kén chọn nữa! Dù sao nhà họ Tống ăn cũng không ít, thỉnh thoảng mua thêm chút đồ phối hợp là xong.
Còn tại sao không trực tiếp đòi ăn cơm ở nhà họ Tống luôn…
Bác sĩ Quách có hơi chột dạ.
Nhưng mà, trước khi mở đường cho ngành mới, nhà họ Tống cũng cần làm một việc trước là đi làm giấy phép.
Nhà họ Tống tuy đầy đủ giấy tờ rồi, nhưng ai mà ngờ cái nông trại này lại có ngày lấn sân sang mỹ phẩm dưỡng da chứ!
Thế là Tống Đàm lại hào hứng gửi tin nhắn cho bí thư Tiểu Chúc:
“Trưa nay hầm cá, có ăn không?”
...
Trên đời này chưa có loại giấy phép nào mà bí thư Tiểu Chúc không làm được.
Nếu có, thì chắc là do nhà họ Tống tạm thời chưa cần đến.
Bí thư Tiểu Chúc bưng tô cơm to, từng muỗng từng muỗng xúc ăn, lòng đầy ai oán:
“Mạng lưới quan hệ của tôi không phải để làm mấy chuyện này đâu…”
Mấy mối quan hệ đó là để dùng khi thật sự cần thiết kia mà, bây giờ cô ta cũng phải làm đúng quy trình thôi, cùng lắm là được ưu tiên xếp hàng thôi...
Tức c.h.ế.t mất! Cô nàng Tống Đàm đáng ghét này, cái gì cũng đến tìm cô ta là sao hả!
Tống Đàm cũng có chút chột dạ, nói gì thì nói, cô rất tôn trọng cán bộ Nhà nước.
Lúc này liền nghiêm túc chìa tay ra:
“Lúc đó tặng cô mười tuýp kem dưỡng tay nha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-861-tu-che-my-pham-duong-da.html.]
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Bí thư Tiểu Chúc còn chưa kịp nói gì thì bác sĩ Quách bên cạnh đã quay người ho sặc sụa.
Đợi mãi mới bình tĩnh lại, việc đầu tiên là trừng mắt nhìn Tống Đàm:
“Mười tuýp? Cô uống nhầm thuốc hả? Sao mà hào phóng dữ vậy? Kem dưỡng tay đó ngoài dầu trà, còn cần dùng đến sáp ong nhà các cô nữa đấy!”
“Hả?!”
Tống Đàm đơ người, quay đầu nhìn Trương Yến Bình:
“Cái link tự làm kem dưỡng tay anh gửi em, không phải chỉ cần dầu ô liu, nhũ hóa với kháng khuẩn thôi sao?”
Trương Yến Bình cũng mơ hồ:
“Ờm… ờm… bôi tay thôi mà, chắc cũng tương tự nhau nhỉ?”
Khác xa luôn ấy chứ còn gì nữa!
Nhà các cô thì ra được bao nhiêu sáp ong chứ!
Cô quay sang nhìn bí thư Tiểu Chúc, ngay lập tức rụt tay lại:
“Chi phí cao quá, mười tuýp thì…”
Bí thư Tiểu Chúc mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng ngọt như rót mật:
“Người chị em à, nhà các cô mỗi tháng bán được bao nhiêu mật ong, tôi chẳng lẽ không biết à?”
Nhưng sáp ong thì đâu phải mật ong!
Tống Đàm chợt nhớ đến mấy thùng tổ ong đang cất trong kho, trong lòng xót xa cực độ.
“Cái kem dưỡng tay này… nhất định phải bán đắt rồi!”
…
Thật ra, kem dưỡng tay này đúng là tốn chi phí thật.
Bởi vì sáp ong được tinh chế từ tổ ong, một chậu tổ ong đầy, cũng chỉ ép ra được chừng một nắm tay sáp ong. So với giá mật ong thì đúng là quá quý!
Sau bữa trưa, Tống Đàm đem ra năm thùng tổ ong vụn mà nhà tích từ đầu hè tới giờ, mỗi lần quay mật xong là phải cấp đông tổ ong hai ngày, rồi mới đem ra cất, thế mà mãi đến giờ cũng chỉ gom được bấy nhiêu.
Toàn bộ đều là tổ ong mới, một cân tổ ong ép ra được cỡ tám lạng sáp ong. Nghe có vẻ nhiều, nhưng một là bản thân tổ ong vốn không nặng, hai là sáp ong rất nặng cân, mà lượng dùng lại không ít.
Mọi người vây quanh mấy thùng tổ ong, vừa tính toán có thể làm được bao nhiêu tuýp kem dưỡng tay, vừa cân nhắc nên dùng lọ lớn cỡ nào.
Tống Đàm thì quay sang hỏi Kiều Kiều:
“Dạo này ong không kiếm được mật nữa đúng không?”
Kiều Kiều uể oải gật đầu:
“Hết hoa rồi ạ, tháng này không quay mật, để lại cho chúng nó ăn, chắc còn trụ được một thời gian nữa.”
Tống Đàm cũng thở dài.
Vùng cô sống không phải nơi có mật nguồn bốn mùa, mấy người nuôi ong chuyên nghiệp giờ này đều lái xe chở ong tới mấy chỗ ấm có hoa nở để trú đông rồi.
Còn cô thì chỉ có thể chuẩn bị sẵn, mua thêm phấn hoa trên mạng, sau đó kết hợp với linh khí để nuôi dưỡng thôi.
Đám ong nhà cô giờ miệng đã kén rồi, dù có mang đi nơi khác, có khi chúng cũng chẳng thèm những loại hoa khác nữa.
Nói đến đây, lại còn một chuyện khác.
“Đại Hùng dạo này vẫn ổn chứ?”
Kiều Kiều ngơ ngác:
“Ổn lắm ạ, mà nó ăn nhiều lắm luôn! Giờ ong không kiếm được mật, nên chẳng ai muốn cho nó ăn…”
Tống Đàm trầm ngâm:
“Ồ, vậy thì con Đại Hùng này sống cũng lâu phết đấy. Ban đầu chị còn tưởng tầm đầu tháng Mười là nó c.h.ế.t rồi cơ.”
Xem ra nó hấp thu linh khí cũng kha khá đó!
Kiều Kiều thì ngẩn tò te.
“Đại Hùng… c.h.ế.t?”
“Đại Hùng sao lại c.h.ế.t?”
Cậu nhóc mắt đỏ hoe.
Sau đó, những giọt nước mắt lấp lánh bắt đầu đọng lại nơi khóe mắt, rơi xuống theo hàng mi run rẩy, gương mặt mờ mịt đáng thương như chú cún con bị đá văng bên đường.
Tống Đàm khựng lại một chút.
c.uối cùng vẫn giải thích:
“Đại Hùng là ong chúa của loài ong vò vẽ mà! Sau khi sinh sản và đẻ trứng, tuổi thọ của nó chỉ còn chưa tới một năm. Vào thu đông, nó sẽ c.h.ế.t đi, cả đàn ong vò vẽ sẽ sản sinh ra ong chúa mới.”
Ong chúa mới sẽ tìm nơi thích hợp để ngủ đông trong mùa giá rét, chờ đến tiết Kinh Trập năm sau tỉnh dậy.
Nó sẽ lại một lần nữa chui ra từ lòng đất, đi tìm hang động thích hợp, bắt đầu vòng luân hồi sinh sản kế tiếp...