Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 863: Nấu sáp ong.

Cập nhật lúc: 2025-04-22 17:02:22
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

188 tệ, giá cả như thế coi như được quyết định xong, dù gương mặt Quách Đông trông đau khổ như thể bị c.h.é.m giá. Nhưng phải nói rằng, chỉ cần nghĩ đến kim anh tử, cô ta cũng bắt đầu thấy mong chờ.

Dù sao thì giờ cô ta cũng khá rủng rỉnh.

Cảm ơn những bệnh nhân nam trung niên của cô ta!

Tống Đàm thì lại cảm khái:

“Nhìn vẻ mặt của mấy người, tôi như thấy được sự thay đổi của xã hội…”

Lúc mới về quê, cô lướt điện thoại thấy toàn là quảng cáo mỹ phẩm thiết kế nhỏ lẻ, cao cấp, quảng bá ngập trời; còn có cả quảng cáo vay tiêu dùng, thứ gì cũng có thể mua trả góp.

Còn giờ thì nhìn vào báo cáo bán hàng nhà mình, cùng với giá định ra cho kem dưỡng tay, cũng đủ thấy người ta giờ chẳng còn mặn mà với thương hiệu cao cấp nữa, mà chuyển sang… chăm lo cái ăn rồi.

Kem dưỡng tay 50g giá 188 tệ có gì là đắt? Nhà họ bán một hũ tương ớt xanh cũng đã 100 tệ đấy nhé!

Tương ớt thì ăn hai bữa là hết, còn kem dưỡng tay, kể cả có bôi toàn thân thì cũng dùng được mười lần tám lượt chứ?

Mệt lòng.

Cô dứt khoát phất tay:

“Vậy mấy người nấu sáp ong đi, tôi lên núi thăm Đại Hùng.”

Ai nấu?

Bí thư Tiểu Chúc nhìn sang Quách Đông, Quách Đông nhìn sang Trương Yến Bình, Trương Yến Bình lại nhìn Tần Quân…

Ông chú Bảy bỗng hét to:

“Ai thèm nấu cái này? Kêu Kiều Kiều xuống mà nấu!”

Tốc độ của Tống Đàm còn nhanh hơn Kiều Kiều nhiều, chưa mấy chốc đã lên đến lưng chừng núi.

Sau một mùa hè sinh sôi, số lượng tổ ong đã tăng từ năm thùng ban đầu lên thành mười ba.

Giờ là mùa thu, xung quanh chẳng còn bao nhiêu hoa, đàn ong vo ve trong không khí, không còn cái náo nhiệt của mùa hè.

Còn Kiều Kiều thì mắt đỏ hoe, mở nắp thùng ong mật, đang đưa đầu vào tìm tòi, chẳng hề sợ bị chích:

“Đại Hùng, Đại Hùng, mày ở đâu rồi, ơ, sao lại kẹt nữa rồi hả!”

Cậu thò tay vào tổ ong móc móc, quả nhiên lôi được Đại Hùng từ một xó xỉnh nào đó ra ngoài.

Sau đó thần bí móc ra từ trong áo một cái muỗng được bọc bằng màng bọc thực phẩm:

“Nhanh nhanh nhanh! Hôm nay mật ong để dành hết cho mày ăn!”

Tống Đàm: …

Bảo sao mỗi ngày Kiều Kiều uống nước mật ong tích cực như vậy, rõ ràng nhà còn đủ loại trà ngon khác mà.

Đang nhìn thì thấy Kiều Kiều lại rơi nước mắt lách tách:

“Mày ăn đi, mày ăn nhiều vào… Trên tivi mấy người sắp c.h.ế.t đều là vì thèm ăn mà không có gì ăn, cũng chẳng còn sức mà ăn nữa… Mày vẫn chưa c.h.ế.t, phải ăn nhiều một chút!”

“Tốt nhất là ăn đến phát ngán, như vậy đến khi c.h.ế.t cũng không tiếc nuối gì nữa, hu hu hu…”

Thao Dang

Nước mắt của cậu rơi xuống cái m.ô.n.g tròn vo lông xù của Đại Hùng, làm đôi cánh nhỏ vốn đã quá tải nay lại thêm gánh nặng.

Bay… bay không nổi nữa rồi!

“Thôi được rồi được rồi!”

Tống Đàm bước tới định tịch thu cái muỗng, nhưng nhìn thấy trên đó là một cục mật ong to đùng, c.uối cùng vẫn thở dài nhét lại cho Kiều Kiều:

“Đừng cho ăn nữa, em coi nó mập thành cái dạng gì rồi?”

Cô vừa búng tay một cái, Đại Hùng đã vội vàng ôm c.h.ặ.t lấy ngón tay cô, rồi c.uống quýt bò loạn lên.

Linh khí! Linh khí linh khí linh khí!

Linh khí to như hạt đậu luôn đó a a a!

Tống Đàm giơ tay lên, nhìn dưới ánh nắng xuyên qua tán cây, chỉ thấy thân hình tròn trịa của Đại Hùng đang từ từ phồng lên, đôi cánh bé tí đáng thương thì vỗ phành phạch, dường như cũng to thêm một chút rồi.

Nhưng mà… cái m.ô.n.g lông xù của nó lại càng thêm sáng bóng, mịn màng, tròn lẳn.

Tóm lại là: vẫn không bay nổi, vẫn là cái kiểu gắng gượng cất cánh như xưa, lúc tiến hóa rõ ràng đã chọn sai chỗ.

Tống Đàm đưa Đại Hùng trả lại cho Kiều Kiều:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-863-nau-sap-ong.html.]

“Chị vừa hỏi nó rồi, Đại Hùng nói tuy không bay nổi, nhưng mỗi ngày đều cố gắng luyện tập, cơ thể được rèn luyện rất tốt, chắc chắn có thể ở bên em thêm vài năm nữa.”

“Cho nên… có ong thợ cho nó ăn là được. Lần sau chị mà còn thấy em cầm mật ong lén lút cho nó ăn, chị sẽ nhốt nó vào hộp như hồi đầu mới đem về, không cho em nhìn nữa.”

Kiều Kiều sờ cái m.ô.n.g đen vàng xen kẽ, vô cùng mượt mà xinh đẹp của Đại Hùng, liên tục gật đầu:

“Chị! Chị giỏi quá trời luôn!”

Tống Đàm đắc ý:

“Tất nhiên rồi!”

Nhiệt độ trên núi lúc này đã bắt đầu tụt xuống rõ rệt, Tống Đàm liếc nhìn đám thùng ong và mấy cái mái che dựng phía trên, bèn dặn dò:

“Lúc nào rảnh thì nói với cha một tiếng, bảo ông chuẩn bị sẵn mút xốp, mùa đông đến phải bọc kín mấy cái thùng ong.”

“Đợi trời lạnh rồi, em nhớ mỗi lần mang phấn hoa đến bổ sung cho ong, thì ghé qua cho chị xem nhé.”

Lúc kiểm tra sẽ truyền thêm ít linh khí, đảm bảo cho tụi nó khỏe mạnh suốt mùa đông, mùa xuân hè năm sau còn phải chiến đấu hết mình nữa chứ!

Kiều Kiều giờ chỉ có Đại Hùng trong mắt trong lòng, tất nhiên là gật đầu lia lịa!

Đến khi người nhà đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và nguyên liệu, thì thấy Kiều Kiều đã hớn hở quay về, Tần Quân cau mày hỏi:

“Kiều Kiều, sao vui thế?”

Không đúng lắm! Kiều Kiều vốn mềm lòng, lại mang cái ngây thơ không lường được của trẻ con. Thực ra khi nói đến chuyện sinh tử, cậu còn nhìn thấu hơn cả người lớn.

Nhưng cảm xúc thông thường đâu thay đổi nhanh như vậy, huống hồ là biến chuyển rõ rệt đến mức này.

Tần Quân nghĩ ngợi một chút:

“Đại Hùng nhìn có vẻ khỏe lắm hả?”

Kiều Kiều mắt sáng lấp lánh:

“Thầy Tần! Thầy giỏi thật luôn! Đại Hùng rất khỏe, nhưng đây là bí mật, không được kể với thầy!”

Trẻ con cũng có những bí mật của riêng mình mà.

Chị giỏi như vậy, bí mật của tụi nhỏ tất nhiên không thể chia sẻ lung tung được.

Thầy Tần cũng không ngoại lệ.

Tần Quân mỉm cười: Bí mật của trẻ con cũng thật đáng yêu, anh ta không hỏi nữa.

Chỉ vỗ nhẹ cái nồi sắt lớn bên cạnh:

“Vậy em livestream đi, sau livestream mình cùng nhau viết một bài văn nhé!”

Đây chính là điểm mạnh trong phương pháp dạy học của anh ta: vì không bị áp lực thi cử, nên học gì cũng thấy vui, kể cả viết văn cũng trở nên thú vị hẳn.

Vừa hay, hôm nay có nhiều chuyện vui như vậy, Kiều Kiều cũng muốn ghi lại thật kỹ!

“Em muốn viết 600 chữ!”

Cậu nhớ lần trước có viết văn theo tranh 200 chữ rồi 400 chữ, giờ liền chủ động tăng thử thách cho bản thân!

Tần Quân lại nghiêm túc:

“Hôm nay viết 600 chữ chưa chắc đủ đâu, vậy đi, mấy lần trước em viết tốt rồi, hôm nay không giới hạn số chữ, muốn viết bao nhiêu cũng được.”

“Nhưng nhớ nhé, nếu viết dài quá mà rườm rà, thì mai em phải sắp xếp lại một lượt.”

“Được ạ được ạ!”

Gương mặt Kiều Kiều lại tràn đầy nụ cười, nhiệt tình vô hạn:

“Thầy Tân ơi, ngày mai mình có thể học sinh vật về ong mật không ạ? Sắp vào đông rồi, em phải học thật giỏi, để ong của em sống khỏe suốt mùa đông!”

Tần Quân, người chẳng phải dân chuyên sinh, mà dù có học sinh học cũng không dạy mấy thứ này, khóe miệng khựng lại một chút.

Nhưng anh ta cũng chẳng phải lần đầu bị học trò hỏi bất ngờ, lúc này vẫn rất đàng hoàng gật đầu:

“Được, vậy em chuẩn bị cho tốt đi, dạy các bạn nhỏ cách nấu sáp ong nhé, thầy cũng phải chuẩn bị chút đã.”

Haizz… chiều nay tạm thời không xem livestream nữa, phải chuẩn bị giáo án thôi!

Hồi trước đám Yên Nhiên, ai là người có chuyên môn về nuôi côn trùng ấy nhỉ?

Còn Tống Đàm đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, lại nhìn thấy Kiều Kiều như đang tỏa ra từng “bong bóng hạnh phúc”, trong lòng khẽ động:

Thầy Tần tốt như vậy, phải làm sao mới có thể gắn quyền lợi của thầy với lợi ích nhà mình, để giữ được mối quan hệ hợp tác dài lâu đây…

Loading...