Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 864: Sự nghiệp của Tần Quân.

Cập nhật lúc: 2025-04-22 17:02:24
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Đàm làm việc, xưa nay chưa từng dây dưa kéo dài, vừa nảy ra ý nghĩ, liền lập tức đi tìm Tần Quân:

“Tần Quân, dạy một mình cho Kiều Kiều đâu thể thành sự nghiệp cả đời, đúng không? Sau này anh định làm gì?”

Cho dù Tần Quân xưa nay vẫn luôn thông minh, điềm tĩnh, lúc này cũng không kìm được mà trợn tròn mắt kinh hãi:

“Cô định sa thải tôi hả?!”

“Xì xì xì!”

Tống Đàm, người luôn pha trộn giữa khoa học và huyền học, lập tức bật lại theo phản xạ:

“Nói gì mà nghe ghê vậy! Anh nhìn lại nhà tôi đi, ai có bản lĩnh dạy Kiều Kiều được như vậy chứ?”

“Chỉ có anh không làm việc cho tôi chứ không có chuyện tôi sa thải anh nha!”

“Làm tôi hết hồn.”

Tần Quân thở phào nhẹ nhõm:

“Tôi nghĩ chắc còn dạy thêm được hai ba năm nữa, rồi tính tiếp vậy.”

Giấy không gói được lửa, hai ba năm nữa cái thân phận “giáo viên” này sớm muộn gì cũng bị lộ.

Mà kể cả không lộ, thì mẹ anh ta cũng bắt đầu lo chuyện tìm vợ cho con trai rồi…

Huống chi, hai ba năm nữa, Kiều Kiều có thể đã có đủ khả năng tự học, vai trò của giáo viên khi đó cũng sẽ giảm đi.

Nghĩ đến đây, đầu anh ta lại bắt đầu đau:

“Đến lúc đó cô chia cho tôi một căn hộ được không? Tôi trả tiền thuê.”

Nói chung là không muốn về nhà, có đánh c.h.ế.t cũng không về. Anh ta không muốn kế thừa sự nghiệp gia đình, nhưng mẹ anh ta lại đặc biệt có chí tiến thủ...

Đó là mâu thuẫn từ trong tư tưởng, tạm thời chưa thể điều hòa.

Thao Dang

“Thuê gì mà thuê!”

Tống Đàm lúc nên rộng rãi thì thật sự không hề keo kiệt chút nào:

“Sự nghiệp giáo dục là chuyện cả đời, sao lại có chuyện mới hai ba năm đã kết thúc được?”

“Nhưng Tần Quân này, anh có từng nghĩ chưa, những đứa nhỏ giống Kiều Kiều, có lẽ còn rất nhiều ngoài kia.”

Cô nghiêm túc nói:

“Tất nhiên rồi, nhà mình không phải cái gì tầm cỡ, lo được một mẫu ba sào là tốt lắm rồi, nhưng tôi cảm thấy, với khả năng dạy học của anh, thật ra anh không phù hợp để đi dạy trong trường đâu.”

Dù sao hiện nay, phụ huynh thì áp lực sinh tồn, học sinh thì áp lực thành tích, nếu giáo viên không giúp tăng điểm, tất cả phương pháp khác đều là vô nghĩa.

Tần Quân cũng biết điều đó:

“Cho nên đó, tôi chưa bao giờ định làm giáo viên chính thức.”

Trời ạ, ai mà muốn vào trường dạy học chứ?

Giáo viên thì bị kiểm tra đánh giá, nửa đêm bị giao bài vở, chỉ tiêu; còn phải đối mặt với đủ loại phụ huynh.

Muốn từ chối thì lại sợ mất nồi cơm.

Phụ huynh cũng chẳng mặn mà gì với giáo viên cả, ai lại thích một người suốt ngày nửa đêm nhắn tin yêu cầu đủ thứ kỳ quái (bao gồm cả việc ngày mai phải chuẩn bị gì cho con)?

Muốn chửi mà sợ con bị trù dập.

Chẳng phải là hành hạ đôi bên sao?

Không! Không bao giờ anh ta đi!

“Vậy… tự mình làm giáo trình thì sao?”

Tống Đàm nhìn anh ta, đề xuất:

“Tự biên giáo trình, xuất bản sách, làm khóa học online.”

Tần Quân ngẩn người, cảm giác như có một con đường chưa từng nghĩ tới bỗng hiện ra trước mắt.

Nhưng tại sao tim anh ta lại đập nhanh như thế, đến mức đầu óc nóng bừng, tay khẽ run lên?

Tống Đàm thì không để ý đến phản ứng đó.

Cô nghĩ nhanh là vậy, nhưng tuyệt đối không phải ăn nói bốc đồng, lúc này nói ra từng câu từng chữ đều rất rõ ràng:

“Anh thậm chí không cần viết riêng cho những đứa trẻ giống Kiều Kiều, mà là cho tất cả những đứa trẻ có khao khát học hỏi.”

“Tôi biết nhà anh có tiền, anh cũng chẳng quá để tâm đến chuyện kiếm tiền, nhưng nếu khóa học online này trở thành một sự nghiệp, kể cả không thu học phí, nó vẫn là một sự nghiệp, đúng không?”

Hơn nữa là một sự nghiệp chân chính, xứng đáng nhận được sự kính trọng của tất cả mọi người.

Lời Tống Đàm không phải nói suông, cô thật sự đã nhìn thấy năng lực của Tần Quân.

Cô thừa nhận rằng khả năng học của Kiều Kiều cao hơn hẳn mức bình thường của trẻ cùng lứa, nhưng chuyện học tập, sự vui vẻ lại chẳng mấy liên quan đến năng lực.

Kiều Kiều theo anh ta học nửa năm nay, chưa từng có chút kháng cự hay chán nản với việc làm bài tập, chuyện gì cũng hào hứng...

Tinh thần ham học và lòng nhiệt tình đó, thật sự rất, rất quý báu! Quý đến mức cô không muốn làm hỏng dù chỉ một chút.

Mà trong hành trình giảng dạy, có thể giữ được niềm ham học và niềm vui đó cho học sinh, đó là một dạng nghiêm túc và thiên phú cực kỳ hiếm có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-864-su-nghiep-cua-tan-quan.html.]

Đối với Tần Quân, trong lòng cả nhà không ai là không biết ơn.

Lúc này, Tống Đàm hào phóng cam kết:

“Anh cứ thử đi, cần thiết bị gì tôi sẽ lo. Anh có thể sắp xếp lại giáo án cũ, hoặc trong quá trình dạy Kiều Kiều rút ra các trọng điểm bài học mới…”

“Đợi khi hệ thống bài giảng hoàn chỉnh rồi, để Kiều Kiều quảng bá giúp anh trong livestream cũng được luôn.”

“Thầy Tần này, tuy nghe không thực tế cho lắm, nhưng mục tiêu của tôi là muốn anh làm thầy giáo của Kiều Kiều cả đời đó!”

Tống Đàm để lại một quả b.o.m lớn rồi tiêu sái rời đi, nào ngờ lại khiến trái tim bấy lâu chẳng màng sự nghiệp của Tần Quân rung lên bần bật.

Anh ta phát c.uồng đi lục tung đống giáo án đã từng chuẩn bị, các video, tài liệu tham khảo anh ta từng lưu trữ.

Căn phòng nhỏ ở tầng 3 giờ đây không thể giấu nổi trái tim đang rộn ràng của anh ta nữa.

Bởi vì… ai mà chẳng có giấc mơ chứ?

Trước đây cứ buông xuôi như cá muối là bởi vì sống ngày nào hay ngày đó, chỉ cần thoải mái là được rồi.

Làm giáo viên thì không muốn, đi làm công việc khác lại sợ bị hành, giờ ăn ngon ngủ ngon thì chẳng có tham vọng gì nữa.

Nhưng nếu làm khoá học online, dạy cho hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ cũng có ánh mắt lấp lánh như Kiều Kiều…

Tần Quân không thể mô tả được tâm trạng của mình, anh ta chỉ biết: mình không thể chờ thêm được nữa!

Còn chuyện Kiều Kiều muốn tìm hiểu về cách ong mật vượt qua mùa đông…

Khụ.

Lần sau nhé!

Kiều Kiều thì hoàn toàn không biết rằng tiết học ngày mai của mình sắp thay đổi, cậu như thường lệ đến hỏi ông chú Bảy:

“Ông chú Bảy ơi, sáp ong nấu sao ạ?”

Ông chú Bảy trợn mắt:

“Sáp ong ăn được không?”

Hả?

Kiều Kiều đơ người:

“Chắc, chắc là không ăn được đâu ạ?”

“Không ăn được hỏi ta làm gì!”

Ông chú Bảy hừ lạnh:

“Ta chỉ biết làm món ăn thôi, sáp ong không ăn được, mà cũng chẳng ngon lành gì, sao ta phải biết nấu nó?”

“Ta biết được đại khái công cụ là tốt lắm rồi đó!”

Ông chú Bảy ra vẻ vô cùng hợp lý, đến cả thím Liên Hoa đứng bên cũng phải sững người.

Trương Yến Bình suýt bật cười:

Nghe đâu lúc trước ông ấy dặn dò mấy người anh ta đâu có cái thái độ như bây giờ ha.

Anh móc điện thoại ra:

“Tôi tra trước đã…”

c.uối cùng thì vẫn là thím Liên Hoa bật cười:

“Không sao không sao, thím biết! Nào nào nào, Kiều Kiều, thím dạy cho.”

Kiều Kiều cười tươi rói:

“Dạ được! Nhưng mà con phải mở livestream trước, con muốn học cùng các bạn nhỏ!”

Lần này đến lượt thím Liên Hoa căng thẳng:

“Livestream hả? Vậy thím dạy mà dạy không tốt thì sao…”

Trước đây khi Kiều Kiều livestream, thím cũng từng lộ mặt rồi, nhưng đều là thoáng qua, vô tình xuất hiện, chẳng ai để ý.

Còn bây giờ lại là chính thức hướng dẫn nấu sáp ong trên livestream, thím Liên Hoa lập tức thấy ngượng.

Trương Yến Bình thì phẩy tay hào sảng:

“Không sao đâu, thím đừng căng thẳng, cứ giống như thường ngày ông chú Bảy hướng dẫn thôi. Thím đứng bên cạnh nói, để Kiều Kiều làm là được.”

“Có gì không hiểu thì hỏi, rồi thím giải thích cho Kiều Kiều là xong, không cần nói trước ống kính, cũng không cần quan tâm người trong phòng livestream.”

“Vậy thì được rồi, vậy thì được rồi,” thím sờ sờ mặt mình, ngập ngừng:

“Thím chỉ sợ nổi tiếng trên mạng, lỡ mà mấy người trong nhà thấy được thì…”

Thím không nói tiếp, nhưng hiển nhiên là rất kiên quyết muốn giữ c.uộc sống hiện tại.

Trương Yến Bình gật đầu, nghiêm túc:

“Yên tâm đi ạ! Lúc đó máy quay chỉ chiếu vào dụng cụ và cái nồi của mình, hạn chế quay mặt người.”

Loading...