Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 871: Trồng gì trong nhà kính.

Cập nhật lúc: 2025-04-24 16:01:26
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù đã lên kế hoạch dựng nhà kính, nhưng Tống Đàm vẫn rất có nguyên tắc: mùa đông là để nghỉ ngơi thì nhất định phải nghỉ ngơi!

Vì vậy nhà kính chỉ làm hai mẫu, không hơn lấy một phân.

Nhìn qua thì hai mẫu đất chẳng bao nhiêu, nhưng một khi nhà kính dựng lên, không gian như thể rộng ra hẳn, từng khoảnh đất được chia nhỏ, chỉ còn chờ quy hoạch cụ thể.

Đây là chuyện lớn, cả nhà lão Tống đều có mặt đầy đủ, ngay cả Ngô Lôi cũng được gọi về từ trại bò.

Anh ta còn ôm theo một con dê con mới sinh, bốn chân màu vàng kem, lông trắng như tuyết, do mới ra đời còn yếu ớt, Ngô Lôi ngày nào cũng cho bú, giữ ấm, chăm sóc còn tận tình hơn cả dê mẹ!

Mấy con dê còn biết cảm thông, bây giờ anh ta bước vào chuồng cho ăn, chẳng còn con nào từ phía sau húc vào eo anh ta nữa.

Con dê con kêu be be, vừa mềm vừa ngoan, làm Kiều Kiều nhìn thấy liền quên luôn mấy con mèo cam trong sân, lập tức ngồi phịch xuống cạnh Ngô Lôi, trông như đang nôn nóng muốn sáp lại gần.

Nhưng lần này họp mặt là để bàn chuyện chính.

“Chỉ có hai ba tháng thôi, mọi người mau nghĩ xem mùa đông trồng gì trong nhà kính là có lợi nhất?”

Câu này mà cũng cần suy nghĩ sao?! Trương Yến Bình đang mặc áo dài tay ngồi trong căn phòng ấm áp, nhìn ra trời ngoài âm u, là người đầu tiên lên tiếng:

“Dưa hấu! Nhất định là dưa hấu! Ngồi quanh bếp lửa ăn dưa hấu!”

Tống Đàm phất tay như rồng bay phượng múa: “Ghi chú lại ghi chú lại.” Dưa hấu từ khi gieo đến lúc chín mất khoảng 80~110 ngày, hơi sát thời gian thật, nhưng bắt đầu ươm giống từ bây giờ thì vẫn kịp!

Kiều Kiều giơ tay: “Có thể trồng dâu tây không ạ? Trên TV toàn thấy dâu tây trồng trong nhà kính.”

“Được được được!” Tống Đàm gật đầu chắc nịch: “Cái này giờ gieo thì không kịp nữa, mình phải mua cây giống sẵn, để chị gọi cho giáo sư Tống.”

Ngô Lôi chăm bò dê một thời gian, cả người nhìn chững chạc hơn nhiều, giờ thấy mọi người phát biểu sôi nổi cũng rụt rè góp ý: “Trồng dưa leo được không?”

Mùa đông sưởi ấm làm người khô nóng, Tết nhất lại ăn nhiều thịt cá, có dĩa dưa leo trộn thì chắc dễ ăn hơn?

Tống Đàm nghĩ ngợi: “Cũng hợp lý! Cái này mất khoảng 90 ngày, chắc kịp!”

Thao Dang

Dù không kịp cũng phải kịp!

Tần Quân nghĩ một hồi: “Vậy… nho thì sao? Nhà kính trồng rau không bằng trồng trái cây, lợi hơn nhiều. Mua sẵn cây nho về chắc vẫn kịp. Cam, chanh, quýt hoàng đế mấy loại này hình như đều trồng được.”

Ghi lại hết! Tống Đàm hạ bút lia lịa.

“Nhưng cam thì khỏi, sang năm đất trên núi có quy hoạch trồng cam và quýt hoàng đế rồi. Mấy loại cây thân gỗ lâu năm thế này không cần trồng lại trong nhà kính nữa.”

“Vậy… cà chua thì sao?”

Ngô Lan chưa từng làm nhà kính, giờ phát biểu cực kỳ thận trọng: “Cà chua mùa đông mua toàn không có vị cà chua gì cả, trồng vài cây để tết xào trứng chắc cũng ngon đấy.”

Thế thì phải có rồi! Tống Đàm nhanh tay ghi vào, đừng quên cả cà chua trái cây và cà chua bi các loại nữa.

“Thế thì… trồng thêm ít ớt đi!” ông chú Bảy đăm chiêu: “Ớt tươi với ớt khô mùi khác nhau hoàn toàn, nấu ăn thiếu nó sao được.”

Ớt là giống sợ lạnh, hiện tại nhà họ đã gần như không còn trái ớt tươi nào để ăn rồi, nếu nhà kính trồng được thì tuyệt!

Tống Tam Thành nghe mà hơi tiếc nuối: “Nếu đã thế, sớm biết vậy thì mình cũng dựng thêm vài nhà kính trên núi nữa, mùa đông rau chắc chắn bán được giá cao.”

Tống Đàm dở khóc dở cười: “Cha, cha không thấy mệt à?”

Lúc đầu xuân cô mới về, đang đúng mùa vụ, ngày nào cũng sắp xếp việc cho cả nhà, vài mẫu đất đều được tận dụng triệt để, cha cô suốt ngày than bận không xuể!

Phải biết là lúc ấy nhà còn nghèo rớt mồng tơi, làm gì cũng phải đụng đến tiền để dành.

Giờ thì hay rồi, không còn thiếu tiền như trước nữa, ông lại có hứng làm việc rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-871-trong-gi-trong-nha-kinh.html.]

Tống Tam Thành sắc mặt vi diệu: “Ờ thì… tiền cái nhà trên núi con còn chưa thanh toán hết đấy nhé? Với lại sau này cha với mẹ con mỗi người mua một cái xe, xe đâu có rẻ đâu?”

Tống Đàm còn chưa kịp mở miệng, Ngô Lan đã hừ lạnh một tiếng: “Ông định mua xe gì cơ? Với cái tay lái mới lấy bằng kia mà còn đòi mua xe xịn? Mà đụng phát thì không xót c.h.ế.t à!”

Mẹ hiền giữ tiền bao giờ cũng có lý lẽ riêng: “Thì mình cứ mua cái rẻ rẻ tập lái trước đi, ông xem cái bán tải cũ của Đàm Đàm đấy, chất lượng cũng tốt lắm mà? Không thì mình cũng đi mua một cái.”

Tống Tam Thành ấm ức: “Tôi có đòi mua xe xịn đâu mà…”

Mười vạn được chưa?

Loại chủ đề thế này Tống Đàm khôn ngoan không tham gia, lúc này thu sổ lại: “Được rồi, gần xong rồi. Chỉ hai mẫu đất thôi, trồng từng này cũng ổn rồi.”

Còn về giống cụ thể thì cô không rành, chẳng cần bận tâm, để giáo sư Tống lo là được.

Lúc này Tống Hữu Đức lại sực nhớ ra một chuyện.

“Đàm Đàm à, hay là trồng thêm ít đậu nành đi? Mùa đông khách tới nhà, trộn đậu nành non làm món nhậu cũng hợp uống rượu lắm!”

Tống Đàm: …

Rượu thì không quan trọng, nhưng đậu nành non trộn lạnh đúng là ngon thật. Cô lập tức mở sổ ra ghi thêm vào.

Đến khi mấy loại giống cây này được gửi cho giáo sư Tống, ông nhìn thấy dòng [đậu nành] thì khựng lại một chút, rồi mới gọi điện thoại qua:

“Tống Đàm à, mùa đông mà đòi trồng đậu nành, nhà mình hết đậu nành rồi à?”

Mùa hè vừa thu được cả đống, cũng chưa nghe nói ăn hết mà?

Tống Đàm lúc này mới hiểu ra: “Không phải là đậu nành! Đậu nành còn nhiều lắm ạ, Tết còn để rang làm đồ nhắm cũng dư. Ông nội con muốn có ít đậu nành non để làm món nhậu.”

Nhắc đến rượu, giáo sư Tống lập tức nghĩ tới chai rượu ngon mà mình cất công mang về giấu trong kho, cơn thèm trỗi dậy.

Không được không được, giờ còn đang có việc, mà uống rượu rồi xỉn thì hỏng hết!

Nghĩ một hồi, ông đáp: “Đậu nành non có giống chuyên dụng đấy, có loại Hỗ Ninh 95-1 với Thanh Tô số 2… Để thầy tìm thử xem, chắc trồng Hỗ Ninh là ổn.”

Cúp máy xong, ông lại nhìn danh sách mấy loại trái cây rau củ kia, bắt đầu lo nghĩ xem chỗ nào có cây giống sẵn giữ nhiệt tốt có thể giao tới, rút ngắn thời gian trồng…

Rồi qua lại hỏi han, lại bị mấy giáo sư đồng nghiệp chọc ghẹo:

“Ông đấy! Lão Tống ngày xưa hăng hái bao nhiêu, giờ già lại thành ra bảo thủ.”

“Còn mấy học trò của ông nữa… không phải tôi nói chứ, dạy thì cũng dạy rồi, sao không bồi dưỡng hẳn lên để đưa vào phòng thí nghiệm nghiên cứu… nông nghiệp mình đang thiếu người tài mà!”

“Ông thì hay rồi, chỉ dạy mấy kiến thức cơ bản, tụi nó xuống ruộng làm việc thì siêng thật đấy… nhưng thế đâu có thành nhà khoa học nghiên cứu được!”

“Đề tài năm nay tôi cũng coi rồi, toàn là thực hành làm ruộng, mình đâu thiếu sinh viên kiểu đó!”

“Cái chức giáo sư của ông… ông dạy trò chẳng có ưu thế gì cả!”

Giáo sư Tống chỉ cười khà khà, chẳng bận tâm gì: “Lão Viên à, tôi già rồi, giờ chỉ mong mấy đứa nhỏ sống bình an, vui vẻ là tốt rồi.”

“Hồi xưa tụi mình nhấn mạnh cống hiến, giờ mấy đứa nhấn mạnh ổn định, mỗi người một chí hướng. Làm thầy thì tôn trọng mấy đứa là được.”

“Làm nghiên cứu ấy à, không có thiên phú lẫn sự chuyên chú thì đừng mơ. Lũ trò tôi dạy chẳng đứa nào có cái tầm ấy, cũng chẳng có chí lớn, bắt tụi nó suốt ngày đối mặt mấy chuyện không vui làm gì?”

“Mà nói cho cùng, bao năm qua tôi cũng có mấy học trò đi nghiên cứu tử tế, còn ông thì cũng đào tạo ra không ít người làm thực tế giỏi. Ông đừng nhìn học trò bây giờ bằng con mắt cũ nữa. Nó muốn học thì tôi dạy, muốn làm gì thì cứ đi làm…”

Thế không phải rất tốt rồi sao.

Loading...