Nhà kính thì đâu phải một hai ngày là làm xong.
Trong phạm vi rộng 15m, dài 100m, không chỉ đất phải dọn dẹp trước, mà khung thép lớn phù hợp cũng phải chuẩn bị kỹ càng.
Loại nhà kính này cũng không phải dùng một lần là bỏ, mà cố gắng làm cao một chút, lớp trên cùng lót thêm bông cách nhiệt, về sau mỗi mùa đông đều có thể tiếp tục sử dụng.
Giá cả cũng hơi nhỉnh hơn chút, một cái nhà kính như vậy mà tốn hết tận 6 vạn tệ, mà mới có hai mẫu đất thôi đấy.
Tống Đàm không khỏi tặc lưỡi, bảo sao bây giờ ngày càng ít người làm nông, mỗi năm chỉ riêng cái nhà kính này đã là một khoản không nhỏ với mấy ông nông dân lớn rồi.
Chưa kể tiền công ngày càng leo thang, thời tiết thì càng lúc càng trái tính trái nết...
Tóm lại, xét đến vấn đề thời gian, Tống Đàm, người nổi tiếng chi li keo kiệt, lần này hiếm hoi rút hầu bao thêm 5 ngàn tệ nữa, yêu cầu chỉ có một: làm nhanh lên!
Gặp được bên A tốt bụng như vậy hiếm lắm, đã thế vừa nghe nói nhà họ Tống còn bao trọn mấy trăm mẫu đất trong làng, bên thi công nhà kính vừa hay cũng đang muốn mở rộng thị trường ở Vân Thành, lập tức làm việc siêu chỉnh chu.
Không có ý gì đâu, chỉ là lỡ như năm sau quy mô làm lớn hơn thì đừng quên gọi bọn họ nhé!
Vài ba lần qua lại, bà con trong làng cũng đến góp công góp sức, cái khung nhà kính nhanh chóng lộ ra hình dáng ban đầu.
Còn Tống Đàm thì đúng kiểu “tiêu tiền xong là phủi tay”, dù sao trong nhà người có năng lực đầy ra đó, cô cũng chẳng cần nhúng mũi vào làm gì.
Giờ phút này, cô đang đứng trước cửa xưởng, tay cầm một miếng khoai lang sấy. Phải dùng hết sức mới xé được một miếng, nhai mãi mới bắt đầu cảm nhận được vị ngọt ngào từ từ lan ra trong miệng.
“Cái này đúng là cứng thiệt đó!” Cô nhìn miếng khoai lang sấy trong tay: “Cắn suýt gãy cả răng!”
Đầu bếp Tưởng cười hề hề: “Lúc mới phơi hai ngày còn mềm, dẻo dẻo ngon lắm, lúc đó gọi cô tới ăn cô lại bận không đến.”
“Bây giờ phơi khô thế này mới là thành phẩm. Sau này đóng gói cột kín lại, để cả năm cũng không sao.”
“Nếu cô thấy cái này cứng quá, mai tôi lấy vài củ dưới hầm lên, cắt lát mỏng rồi chiên giòn cho cô ăn, vừa thơm vừa ngọt, ngon cực!”
Thao Dang
Đầu bếp Tưởng dạo này ăn uống đầy đủ, người càng lúc càng hồng hào tròn trịa, mỗi lần nói đến đồ ăn là có phong thái rất c.uốn hút. Tống Đàm chẳng nghĩ ngợi gì lập tức gật đầu:
“Được ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-872-ban-con-no-di.html.]
Nhưng mà mấy miếng khoai lang sấy này cũng khá ổn, Tết đến có khách, bốc một đĩa đặt lên bàn là đúng bài để vừa ăn vừa tán dóc.
Cô vỗ tay hỏi Trương Yến Bình: “Túi đóng gói chuẩn bị hết chưa anh Yến Bình? Mỗi gói 200 gram, bắt đầu đóng trước một ít đi, gọi cả Kiều Kiều lên livestream bán hàng nữa.”
“À đúng rồi, đóng trước 5 cân, chiều nay gửi hàng giúp em.”
Gửi đi đâu thì khỏi phải hỏi. Trương Yến Bình nghĩ nghĩ rồi hỏi:
“Đàm Đàm, người ta cứu mạng em rồi nằm viện, cũng chẳng đòi hỏi gì, em có muốn hỏi thử xem Tết này có qua nhà mình không?”
“Sao lại hỏi kiểu đó được?” Ngô Lan thầm nghĩ tụi trẻ bây giờ thật là không hiểu chuyện:
“Người ta có ân với mình, Tết nhất theo lý mình phải tới nhà người ta chúc Tết, có điều giờ người trẻ không coi trọng mấy cái đó, Đàm Đàm con cũng nên chủ động hỏi một tiếng.”
Bây giờ trong nhà làm ăn phát đạt, chuyện Tống Đàm từng bị thương cũng chẳng ai cố tình né tránh, nói chuyện rất thoải mái.
Ngô Lan đề nghị: “Con hỏi ý người ta trước xem sao, nếu bên đó đồng ý mời mình qua chúc Tết, Tết này mẹ để dành thêm hai cái chân giò lớn.”
Tống Đàm nghĩ thầm, chuyện này còn phải hỏi sao?
Người ta nằm viện mà không hề nhắc đến tiền viện phí, rõ ràng là không thích mấy chuyện xã giao. Huống chi mấy tháng qua nhắn tin trò chuyện ngắn gọn, cũng hiểu sơ sơ tính cách ít lời của người ta rồi.
A, nghĩ tới đây cô vội lôi điện thoại ra, đợt trước gửi khoai lang qua, người ta còn nhắn lại cảm ơn nữa kìa.
Nhưng mà người trong nhà đã nói vậy, Tống Đàm nghĩ ngợi chút rồi nói: “Hay là thế này, con không nhắc chuyện Tết nữa, chỉ hỏi thử người ta có muốn đến ăn bữa làm thịt heo ở nhà mình không?”
Giờ mấy người có tiền ở thành phố chẳng phải đều thích kiểu trải nghiệm quê mùa mộc mạc này sao? Hơn nữa hôm làm thịt heo thì đông vui, náo nhiệt, ai cũng bận rộn, còn đỡ gò bó hơn là ngồi chúc Tết đàng hoàng.
“Được đó!”
Nhưng mà làm thịt heo thì không nhanh được đâu.
Ba con heo trắng trong nhà giờ lớn như thổi, nhìn cái là biết ít cũng ba bốn trăm ký rồi. Không tới tháng Chạp, Ngô Lan chắc chắn không chịu nói đến chuyện mổ thịt.
Hai con heo đen tuy lớn chậm hơn nhưng thịt nhìn chắc nịch, đảm bảo ăn sẽ ngon hơn.
Còn hai con heo rừng con... haiz, heo không tốn tiền thì đúng là chẳng có ưu điểm gì, lớn thì chậm quá trời, giờ mới khoảng hai trăm cân, chắc mùa đông này cũng chưa làm thịt được!