Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 874: Livestream bán khoai lang sấy.
Cập nhật lúc: 2025-04-24 16:01:32
Lượt xem: 151
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Vân chuẩn bị là hoàn toàn đúng đắn, bởi vì vừa mở livestream, Kiều Kiều đã cầm lên một miếng khoai lang sấy đưa cho mọi người xem:
“Các bạn nhỏ ơi, khoai lang sấy của tụi mình phơi xong rồi nè!”
“Mặc dù màu không đẹp lắm, phơi cũng méo xẹo, xiêu vẹo, cắn vào thì cực kỳ cứng, nhai không nổi luôn…”
“Nhưng mà nhai lâu một chút sẽ thấy ngọt ngào từ từ lan ra, ngon lắm á!”
[A a a a đừng nói nữa, lên link đi lên link đi!]
[Tôi đang trốn làm xem đó! Streamer đừng giới thiệu nữa, lên hàng lẹ!]
[Tôi răng yếu, cái này chắc ăn không nổi quá?]
[Hừ, toàn mấy món hút m.á.u, khoai lang sấy thì có gì ngon, tôi không mua đâu.]
[Đúng đó, ai mua là gà mờ.]
[Tin cái quỷ gì! Hai cái tên này tuần nào cũng có, dùng kế 36 chiêu à!]
[A a a mua mua mua lên lẹ đi lát sếp tới!]
[Tôi răng tốt tôi nhai được! Lên! Mua!]
[Á tốc độ mạng kém giờ mới thấy… không mua được thì để tôi chỉ mọi người cách ăn nè.]
[Cho vài lát vào khi nấu cháo.]
[Hấp cho mềm rồi để tủ mát hoặc đông lạnh.]
[Xay thành bột làm bánh.]
[Không có gì làm thì nhâm nhi gặm nhấm từ từ…]
[A a a đồ ác quỷ ahhhh!]
[Đáng c.h.ế.t! Đã không mua được còn…]
[Hehehe đã tôi không mua được thì mấy người cũng đừng hòng dễ dàng!]
Thế là, trong khi Kiều Kiều còn đang mặt nhăn mày nhó cố xé một miếng khoai lang sấy siêu cứng, nhiệt độ phòng livestream đã leo vùn vụt.
May mà, khoai lang sấy thật sự cũng chẳng có gì để giới thiệu thêm, Kiều Kiều giơ gói được bọc trong giấy dầu lên:
“Mặc dù một gói chỉ có 200g thôi, nhưng loại khoai lang sấy này nhẹ lắm, phơi lên thì lại méo mó lung tung, nên nhìn một gói sẽ thấy rất nhiều.”
“Mọi người có thể mua về để Tết đãi khách, chị tôi nói là nếu đãi khách bằng món này thì mỗi người chỉ ăn được một chút thôi, không đau lòng…”
Trương Yến Bình bên cạnh bật cười “phì” một tiếng, cái mồm của Kiều Kiều đúng là không ngậm được gì cả, hôm qua chị cậu mới nhéo tai cậu thề thốt không nói bậy nữa mà!
Giờ hay rồi, mẹo tiếp khách dịp Tết cũng lôi ra chia sẻ tuốt.
“Khụ khụ khụ!” Anh ta ho nhẹ nhắc nhở, nhưng khán giả trong livestream chẳng thèm để ý:
[Cười c.h.ế.t mất! Món này mà đợi tới Tết á?]
[Streamer đừng lo chuyện thiên hạ nữa, hàng vừa về tôi đã giấu ngay dưới gối rồi, chỉ sợ người khác ăn gãy răng!]
Thao Dang
[Một gói thì nhìn có vẻ nhiều, nhưng có thể bán combo hai ký không, để tôi mua nhiều chút?]
[Nhớ hồi livestream mới bắt đầu, còn chần chừ do dự chọn số lượng, giờ… khỏi nói nữa.]
[Gì chứ? Mấy người là con cưng của ông trời à? Lần nào mở bán cũng mua được?]
[Ai không mua được đứng đây khóc cùng tôi…]
Trương Yến Bình nhìn lướt qua mấy dòng bình luận, lắc đầu bất lực: “Thôi, Kiều Kiều, anh lên link đây, em báo một tiếng đi.”
“Hả?” Kiều Kiều hơi ngơ ngác: “Không phải anh Yến Bình nói là phải giới thiệu kỹ càng sản phẩm của mình trước sao?”
Trương Yến Bình thở dài, tay bấm “Lên kệ”, than thở: “Thời thế thay đổi rồi, Tống Kiều Kiều ơi!”
Nhớ năm xưa bán đào 80 tệ một ký, còn bị người ta chửi tới tấp, cả buổi livestream cũng chẳng bán hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-874-livestream-ban-khoai-lang-say.html.]
Mà bây giờ… dẫu chẳng thông báo gì, chỉ cần lên link, mười phút không hết hàng đã là chuyện lạ rồi.
Kiều Kiều còn đang nhắn nhủ: “Mọi người đừng tranh nhau! Năm nay tụi mình có rất nhiều khoai lang sấy mà, 5000 cân khoai lang đó! Phơi ra được hơn một nghìn cân lận!”
Cậu còn cầm sổ làm toán ngay trước ống kính, c.uối cùng hí hửng thông báo:
“Có tới ba ngàn bảy trăm phần! Chắc chắn đủ cho mọi người nha!”
Nào ngờ lời vừa dứt, trong livestream đã có người muốn khóc rồi.
[Lượt xem 270 ngàn mà cậu bảo “đủ”?]
[Đủ cái đầu á, hu hu hu lại không mua được! Hơn ba nghìn phần mà tôi không chạm nổi một miếng, tôi đúng là dân đen số nhọ!]
[Kẻ ngốc là tôi đây này! Là tôi đó! Đã đặt hàng được rồi mà lại không cam tâm, cứ phải tăng thêm số lượng!]
[Cùng cảnh ngộ, vừa nhấn tăng số lượng là thanh toán bị lỗi luôn hu hu hu!]
[Hahaha tôi, cloudyun, giành được 10 phần nè hahahaha!]
[Bạn trên kia thật bá đạo! Một phần 158 tệ mà cũng dám vung tay…]
[A a a bạn dùng router gì vậy, share giùm cái đi!!]
[Đáng ghét, dùng cả dàn tài khoản phụ cũng không ăn thua! Cả nhà cùng lên vẫn trượt!]
Trương Yến Bình cũng nhìn lướt qua bảng điều khiển sau livestream, nói: “Kiều Kiều, khỏi cần giới thiệu nữa, qua đây đóng gói giúp đi.”
Giờ có điều kiện rồi, khâu đóng gói của họ cũng ngày càng chỉn chu. Như khoai lang sấy lần này, nếu chỉ đơn giản bỏ vào túi ni lông dán kín, trông sẽ thấy thiếu thiếu.
Thế nên trong nhà đã đặt riêng túi giấy kraft, bên ngoài bọc thêm lớp ni lông dán kín, sau đó cho vào thùng carton đóng gói… nhìn cao cấp hẳn lên!
Trước đó đã đóng được gần một nửa rồi, phần còn lại chỉ cần lồng túi ni lông ngoài vào, sau đó từng phần một đóng thùng…
Bằng không hơn ba ngàn đơn, để Tiểu Trương lo một mình thì có khi làm đến Tết con khỉ cũng chưa xong!
Mà nói thật, trong nhà bán đồ đa phần đơn giản, rất ít khi có chuyện một địa chỉ đặt nhiều đơn một lúc.
“Ủa?” Trương Yến Bình chăm chú nhìn tờ in vận đơn: “Ai mà khôn dữ vậy, một người không biết tạo bao nhiêu tài khoản phụ.”
Anh ta mở đơn ra xem, hầy dà, mấy lần livestream bán hàng gần đây, một địa chỉ này toàn mua mười mấy đơn, ít cũng bảy, tám phần…
“Phản xạ này nhanh thật đấy! Mai hỏi thử coi họ dùng mạng gì nha?”
Cùng lúc đó, Tống Đàm đang nhìn khoản doanh thu mấy chục vạn vẫn đang treo chưa về tài khoản, rốt c.uộc cũng thở phào:
“Nhà ông nội và ký túc trên núi đều sắp phải thanh toán đợt hai rồi.”
Tống Hữu Đức bước tới: “Bao nhiêu? Không cần con bỏ tiền đâu, ông vẫn kiếm ra tiền, sao lại để cháu gái lo chuyện này?”
Nói đến tiền nong, giờ ông cụ vững vàng lắm.
Cả mùa hè đan chiếu cỏ, ngày nào cũng kiếm kha khá, mấy đồng vốn đầu tư mấy năm nay không những đã về đủ, còn để ra được một khoản tiết kiệm dưỡng già an tâm.
Có tiền, chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của người già!
Dù con cháu có hiếu thảo đến đâu, bản thân có tiền thì cũng không trở thành gánh nặng cho ai cả, đúng không?
Tống Đàm lại chỉ vào số dư trên máy: “Ông ơi, căn nhà ông xây lại, tổng chi chưa tới hai mươi vạn, ông khách sáo cái gì chứ?”
Ái chà, đúng là phát đạt rồi, nói đến mười mấy vạn mà cũng bảo “chỉ có vậy”! Hồi xưa làm ăn mà lỗ sáu vạn là đau như gãy xương gãy cốt luôn!
Tống Hữu Đức dù đã tính trong bụng rồi, nhưng con số vẫn là con số, nhìn cái bảng số dư kia, từng đồng từng cắc đều rõ ràng rành mạch.
Ông không biết là khoản này phải một thời gian mới về tài khoản, nhưng cảm giác an tâm khi nhìn thấy nó thì không gì thay thế được.
Ông chắp tay sau lưng, cười tươi rói: “Vậy ông hưởng phúc của cháu gái một lần vậy!”
Nói rồi xoay người bước đi, nhưng mới đi được vài bước lại quay đầu gọi to:
“Lệ Phân! Lệ Phân! Qua coi nhà cái coi, hôm nay trát vữa xong rồi, coi thử người ta chia phòng sao ấy!”
Vương Lệ Phân đang rảnh rang ngồi làm áo ấm cho mười mấy con ch.ó trong nhà, liếc mắt nhìn ông một cái: “Tôi không đi, ông mới đi coi tối qua còn gì?”
Bà quay sang Tống Đàm: “Đàm Đàm, con thử xem quanh đây có ai sửa máy may cũ không? Áo lót bông này dày quá, cái máy cũ nhà mình đ.â.m không nổi nữa rồi.”