Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 875: Mấy đứa "bảo bối" hám sĩ diện.
Cập nhật lúc: 2025-04-24 16:01:34
Lượt xem: 153
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ái chà! Máy may còn sửa gì nữa!
Đó là của hồi môn của bà nội đó nha! Nhà ông cố (cha của bà nội) chuẩn bị rồi để làm của hồi môn mang theo về nhà chồng, hồi ấy mà nói thì cũng là một trong những điều kiện trọng yếu trong đám cưới đó!
Nghĩ tới đây…
“Bà ơi, hồi đó bà có máy may, chứng tỏ nhà ông cố cũng khá giả chứ nhỉ?”
Vương Lệ Phân cười tít mắt: “Chứ sao! Hồi đó bà là hoa khôi trong làng, trên có sáu anh trai lận, nếu ông nội con không có hai bao lúa gạo dự trữ thì bà sao chịu cưới hả?”
Thao Dang
Tống Đàm cũng cười hi hi: “Giờ kiếm người sửa máy may này cũng khó, hay con mua cho bà cái mới luôn nha.”
“Giờ có loại máy may nhỏ gọn, mẫu mã đa dạng, còn có thể thêu hoa, lại nhẹ dễ dùng nữa cơ.”
Cô móc điện thoại ra: “Bà xem nè, trên mạng có rất nhiều bà giống bà luôn á, livestream may đồ cho cháu, quay video đăng lên, nhiều người mê lắm!”
“Thôi thôi!” Bà nội cười xòa: “Bà không biết may mấy mẫu rườm rà đâu… nhưng may áo dài thì được, bà còn biết may cả quần legging nữa đó!”
Nhưng mà mấy món đó giờ đâu còn ai mặc, mà đi mua vải mua chỉ, tính ra chi phí có khi còn đắt hơn mấy đứa nhỏ mua đồ online nữa!
Bà Vương Lệ Phân không làm mấy chuyện lỗ vốn đâu!
“Không sao mà!” Tống Đàm tươi cười: “Máy may thì kiểu gì trong nhà cũng cần, mình mua máy mới, sau này bà may đồ cho mấy đứa ‘bảo bối’ nha, tụi nó thích lắm đó!”
Nói đến mấy đứa bảo thì đúng là… sĩ diện thiệt!
Vừa thích được nịnh, vừa thích màu mè hoa lá, mỗi ngày chạy lăng xăng khắp núi, lại còn biết thay ca trực nữa cơ. Nhà họ Tống thì cưng như vàng như ngọc, đứa nào cũng kiêu ngạo thấy rõ!
Nhưng mà nhắc tới mấy đứa bảo, Tần Quân cũng hơi có ý kiến khác:
“Tống Đàm, sang năm trên núi quy mô lớn rồi, cô có nghĩ tới chuyện tuyển bảo vệ không?”
Hả?
Tống Đàm thật tình chưa từng nghĩ đến: “Trên núi mình… cần gì bảo vệ nữa?”
Có camera giám sát, những chỗ quan trọng như bãi cỏ còn có người canh đêm, trong nhà thì hơn mười con chó, đứa nào cũng tinh ranh dũng cảm, khí thế ngút trời…
Không được nữa thì còn có cô đây mà!
“Có cần thiết không?”
Tần Quân lại nhíu mày: “Tuyển đi, nhà tôi mở Nông Gia Lạc năm nay cũng tăng thêm mấy người rồi, cây to thì đón gió, nhà giàu thì bị dòm ngó.”
“Hơn nữa, có người sợ chó, nhưng cũng có kẻ không ngán đâu, tụi chó trong nhà là báu vật, bị người ta đánh thử xem cô có xót không?”
Ờ thì đúng là xót thiệt.
Tống Đàm gật gù: “Cũng phải, hồi nuôi tụi nó cũng là để răn đe và cảnh giác là chính, có bao giờ trông chờ chúng nó đi liều mạng với người ta đâu…”
Nhưng mà bảo vệ thì phải tuyển sao, tuyển kiểu người nào, còn cần phải cân nhắc từ từ.
Tần Quân chỉ nhắc một câu: “Người làm việc thì nên thuê dân làng, cùng làng dễ hiểu nhau. Nhưng bảo vệ, nhất định không thể là người trong làng.”
Tống Đàm nhìn anh ta: “Lạ nha, giờ còn am hiểu chuyện vậy nữa? Có phải sinh ra để làm thiếu gia không đó?”
Tần Quân cười khổ: “Tôi hiểu là do ăn đủ vố rồi, cô đoán xem học được mấy bài này là nhờ ai? Với lại, tôi thật sự không thích kinh doanh buôn bán, không hứng thú.”
Anh ta khoát tay: “Tôi chỉ là thấy Kiều Kiều livestream xong rồi, phải kéo cậu nhóc về học bài thêm mấy bài văn thôi.”
Ai ngờ Kiều Kiều đang bận đóng gói bên kia vội vàng bịt tai hét lên: “Đừng kéo đừng kéo! Em tự đi!”
Tống Đàm nhìn tay mình, không nhịn được chà chà mấy ngón: Ủa hôm qua mình có ra tay mạnh vậy sao ta?
…
Việc đồng áng bớt đi, trong nhà lúc nào cũng có thể lôi ra chuyện để làm. Ví dụ như nhà mới của ông Tống Hữu Đức, phòng khách và phòng ngủ thật ra cũng không rộng lắm.
Theo lời ông nói: “Hai ông bà ở thôi, làm to ra làm gì, rộng quá thấy trống vắng, không có khí người. Làm nhỏ một chút, để dư ra thêm mấy phòng là được rồi.”
Được thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-875-may-dua-bao-boi-ham-si-dien.html.]
Người ít mà ở nhà rộng quá đúng là không tụ người, mấy lời cổ nhân cũng có lý. Tống Đàm liền hỏi: “Vậy ông có muốn lắp sưởi như nhà con không?”
“Thôi thôi khỏi!”
Đùa à, ở nông thôn mà đốt lò sưởi kiểu đó thì tốn tiền c.h.ế.t!
Hồi xưa không có lò thì đốt than, giờ có lò rồi thì để một cái trong phòng khách là xong chứ gì?
Cái lò sắt nhỏ nhỏ, bên trên có mặt bếp lớn có thể ninh nấu, một cái ống khói dẫn qua phòng khách tới phòng ngủ ra ngoài.
Lửa mà cháy lên rồi, nhiệt độ lên nhanh hơn máy điều hòa, lại còn ấm hơn nhiều!
Còn về chuyện nhà mới có bị hun đen không…
Tống Hữu Đức nghĩ thoáng lắm: “Cùng lắm thì ông sống được mấy năm nữa? Sau này con muốn thì đập đi làm lại, xây hẳn nhà tầng cũng được.”
Hiện tại nhà chỉ là kiểu nhà trệt lợp mái đẹp đẽ, tiếc cái là trong làng không cho dùng mái tôn màu đỏ, nếu không thì nhìn nổi bật biết bao!
Giờ chỉ có thể dùng loại đen xám, Tống Hữu Đức thấy cũng hơi không cam lòng.
Ông còn bày mưu tính kế với Tống Đàm: “Cái đèn ngoài cổng tường đó, con mua loại màu đỏ nha? Đỏ tươi, hình tròn, nhìn vừa đẹp vừa vui mắt!”
Tống Đàm: …
Không bàn đến chuyện ông chắc chắn còn sống khỏe được hai chục năm nữa, chỉ nói riêng hai cái “quả cầu đỏ rực” treo trên cột cổng kia thôi, nhìn có được không vậy?
Dù đã cố gắng chiều theo sở thích của người lớn tuổi, cái gì cũng nghe theo ý, nhưng lần này Tống Đàm vẫn nhịn không nổi phải lên tiếng:
“Ông ơi, làng mình đâu phải khu thành phố, nửa đêm mấy cái đèn năng lượng mặt trời yếu xìu, tối om như mực, mà từ xa đã thấy có hai cái đèn đỏ rực đỏ như m.á.u… ông không thấy sợ à?”
Tống Hữu Đức: …
Ông cụ thẩm mỹ đơn điệu rơi vào trầm mặc đầy kỳ quái.
Một lúc sau, ông chép miệng nói: “Thôi được rồi. Đèn để con chọn.”
Chọn gì nữa! Với cái gu thẩm mỹ của ông, nhanh tay lắp hai cái đèn bình thường đi cho rồi! Cái gì cũng còn hơn hai cục đèn đỏ kia!
Tống Đàm thở phào nhẹ nhõm.
Cô lái xe, mang theo Tống Tam Thành: “Cha, đi thôi, mình xuống thị trấn, cha tiện thể làm quen xe, rồi ghé đặt cái lò sưởi cho ông nội.”
Tống Tam Thành giật mình!
Ông chần chừ không dám lên xe: “Đàm Đàm à, con tin cha dữ vậy sao? Đường làng mình… đường làng…”
Đàn ông mà, lại đã có bằng lái, Tống Tam Thành vốn không muốn thừa nhận mình lái dở.
Nhưng mà con gái ông quá liều luôn! Đường trong làng toàn phải vòng qua làng khác mới ra tới thị trấn, mà cô còn dám để ông cầm lái?
Tống Đàm: …
Cô dở khóc dở cười: “Cha nghĩ gì vậy? Ý con là khi qua khỏi đoạn đường liên thôn, ra đoạn đường nhựa lên thị trấn, chỗ đó ít xe, cha có thể tranh thủ tập lái!”
Tống Tam Thành thở phào: “Vậy được! Vậy được! Mình đi chọn cái lò sưởi xịn cho ông nội!”
Xe vừa đi khỏi, Ngô Lan từ trong nhà bước ra, trong lòng toàn là ấm ức:
“Đứa nhỏ này, mẹ cũng có bằng lái rồi, còn lái giỏi hơn cha nó nữa! Sao không rủ mẹ đi chứ?”
Mọi người: …
Trương Yến Bình phải xông lên làm người dập lửa: “Dì Út à, chính vì kỹ năng của dì tốt, lên xe là chạy được, nên mới không cần Đàm Đàm kèm tay từng chút đó ạ!”
“Mai mốt Đàm Đàm mà rủ dì đi đâu là chở thẳng tới showroom xem xe luôn! Không cần tập từng khúc như dượng đâu!”
Tần Quân cũng nghiêm túc gật đầu: “Chuẩn luôn!”
Chỉ có Kiều Kiều là ngơ ngác nhìn Ngô Lan, làm Trương Yến Bình lo sốt vó, sợ cậu nhóc buột miệng nói gì đó!
Nhưng có vẻ bị nhéo tai vẫn có hiệu quả, c.uối cùng Kiều Kiều chẳng nói gì, chỉ cười ngốc nghếch theo.