Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 879: Kỳ vọng của cha mẹ.
Cập nhật lúc: 2025-04-24 16:01:42
Lượt xem: 147
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Kiều hí hửng chen vào: “Để em, để em! Em biết đặt tên nè!”
Trương Yến Bình cười trêu: “Em biết gì chứ? Ngay cả đặt lịch thông báo cũng không biết làm, ôi trời! Chúng ta vẫn đang livestream đó!”
Bí thư Tiểu Chúc phẩy tay thản nhiên: “Chuyện gì quang minh chính đại thì chẳng cần giấu. Tôi đường hoàng chuẩn bị mở kênh bán hàng cho cả làng, có gì mà che che đậy đậy?”
Nói xong, cô ta mặt mộc mộc mạc, thẳng thắn đưa mặt vào ống kính livestream của Kiều Kiều:
“Chào mọi người, tôi là bí thư thôn ở đây, gọi tôi là bí thư Tiểu Chúc là được.”
Cô ta ngoại hình ưa nhìn, chân mày, mắt mũi thanh tú, nụ cười tự tin, thoải mái, giọng nói cũng trầm ổn dễ nghe. Dùng danh nghĩa cán bộ thôn mà trực tiếp lên sóng nói lời thật lòng, lại càng dễ được thiện cảm.
“Thầy giáo Kiều Kiều giờ cũng xem như là người nổi tiếng trong làng rồi, lát nữa tôi sẽ đăng ký một kênh livestream mới, nhờ thầy giáo Kiều Kiều hỗ trợ kéo chút người xem nhé!”
“Mọi người cứ yên tâm, kênh livestream mới này không phải của riêng tôi, mà là của toàn bộ làng chúng tôi để bán nông sản. Như mọi người thấy đấy, chúng tôi không có đội ngũ chuyên nghiệp, có gì thì bán cái đó... hiện tại cũng chưa có gì để bán, nhưng mong mọi người thả một lượt theo dõi, sau này nếu có cơ hội thì ủng hộ nhiều hơn nha!”
Thời buổi này, chính quyền livestream bán hàng không còn là chuyện lạ, nhưng cũng chưa phải chuyện phổ biến. Bí thư Tiểu Chúc nói năng thẳng thắn, cộng thêm fan của Kiều Kiều vốn đã rất hòa nhã dễ thương, nên dù sáng sớm mới chưa đầy 10 vạn người xem, bình luận đã tràn ngập cả màn hình!
Thao Dang
[Aaa! Tôi thích vị bí thư này!]
[Ủng hộ liền tay!]
[Ơ chị bí thư nào vậy? Hé lộ tên làng tí được không, tôi tới tận nơi chúc mừng đây này!]
[Bí thư Tiểu Chúc đẹp ghê! Trẻ trung, khí chất miễn bàn!]
[Làm việc cho nông dân, đáng trân trọng! Đã follow, livestream mở là tôi bấm theo dõi luôn!]
[Đội ngũ gì chứ! Cái tính “kẹo kéo” của người bán ở đây, chịu bỏ tiền thuê team mới là lạ đó!]
[Livestream đâu? Cho link để theo dõi nè!]
Trương Yến Bình vội chen vào:
“Đừng vội đừng vội mọi người ơi! Livestream đầu tiên mà, giờ người xem vẫn còn ít, mà cũng chưa có hàng để bán, để lát nữa đông người hơn thì chúng tôi sẽ đăng link phòng livestream sau nha!”
[Có phải là còn chưa đăng ký xong không? Hahaha!]
[Người trước chắc nói đúng rồi đấy!]
[Không gấp không gấp, fan của thầy giáo Kiều Kiều chúng tôi đều rất kiên nhẫn.]
[Livestream mài mòn từng chút góc cạnh của tôi…]
[Vậy tôi ngủ thêm giấc nữa đã!]
[Dân văn phòng, tôi đi gửi báo cáo xong quay lại sau nhé!]
Lúc này, Kiều Kiều đã đặt tên xong cho livestream mới:
‘Bí thư Tiểu Chúc livestream bán hàng cho làng’
Bí thư Tiểu Chúc trợn mắt: “Hả? Thẳng vậy luôn hả?”
Không phải nên đặt tên kiểu ‘Livestream giúp nông sản thôn Vân Kiều’ gì gì đó hả?
Ai ngờ Trương Yến Bình cũng liếc mắt:
“Cô thì hiểu gì chứ? Tôi thử gõ từ khóa ‘giúp nông dân’, nó hiện ra cả dãy dài kênh livestream, toàn là mấy cái tên giống nhau, chất lượng còn lẫn lộn, chả ai nhớ nổi cái nào với cái nào.”
“Cô nhìn lại cô đi! Đường đường là bí thư thôn đấy! Đích thân mở livestream, quá mới lạ luôn rồi! Hiện giờ trên nền tảng chưa có ai trùng tên cả đâu!”
“Chính sách cho phép hay không thì mình cứ làm trước, vì dân mà, có gì sai? Sau này nếu không cho thì đổi tên là được mà.”
“À đúng rồi,” Trương Yến Bình ghé sát tai nói nhỏ, “chuyện giúp dân này do cô khởi xướng, tên của cô càng được nhắc nhiều, lỡ sau này lên hot search thì sao?”
Anh ta chưa nói hết, nhưng bí thư Tiểu Chúc đã hiểu rõ mười mươi.
Cô ta thậm chí còn nghĩ xa hơn:
“Nếu sau này tôi không còn ở vị trí này nữa, không có người đảm bảo chất lượng, hoặc có người khác nhảy vào làm bậy… thế thì đổi tên kênh luôn, vậy là vừa bảo vệ danh tiếng, vừa tiện cho việc chuyển giao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-879-ky-vong-cua-cha-me.html.]
Dù mấy lời bàn bạc phía sau không tiện công khai, nhưng hai người thì thầm to nhỏ, nhìn chẳng khác gì lúc bàn chuyện livestream, nên cũng không ai để ý.
Lúc này bí thư Tiểu Chúc chuẩn bị lên xe về chuẩn bị giấy tờ, bất ngờ quay lại liếc nhìn Trương Yến Bình từ đầu đến chân:
“Ê này, hay là… anh đi thi công chức đi? Không nói chuyện lý tưởng gì, có người thân bạn bè hỗ trợ, điều về chỗ này làm chẳng phải cũng tốt à?”
Giọng nói vừa dứt đã hàm chứa rất rõ ý nghĩa phía sau.
Nhưng Trương Yến Bình chỉ khoát tay:
“Mỗi người một chí hướng mà. Cả đời tôi chỉ muốn làm một con sâu lười, không sản xuất, không lo nghĩ, vậy là quá ổn rồi.”
Bí thư Tiểu Chúc nhướng mày:
“Vậy… anh không muốn làm cho cha mẹ anh tự hào và mãn nguyện sao?”
Trương Yến Bình nở nụ cười, gương mặt đen nhẻm lộ ra hàm răng trắng bóc:
“Bí thư Tiểu Chúc, cô không hiểu cha mẹ tôi đâu. Họ tốt với tôi lắm, đúng là những người tốt thật sự. Nhưng dục vọng ấy à, không phải ai cũng khống chế được.”
“Nghe lời đi thi công chức, họ mừng. Nhưng rồi lại muốn tôi nghe lời lấy một cô vợ hợp ý. Có vợ rồi thì muốn có thêm hai đứa cháu, trai gái đủ cả.”
“Có con rồi, lại hi vọng tôi phát đạt, công việc nhẹ nhàng, lương cao.”
“Mọi thứ đều được rồi, thì họ lại muốn vợ tôi cũng phải nghe lời, cũng thành đạt lương cao, nhưng tất nhiên, không được vượt mặt tôi.”
Tiểu Chúc bật cười:
“Đó chẳng phải là chuyện thường tình sao? Không thể vì sợ sai mà không sống nữa chứ?”
Trương Yến Bình thở dài:
“Có những thứ ‘chuyện thường tình’, chỉ cần giữ trong lòng là được. Cha mẹ tôi thì sẵn sàng hành động vì điều đó…”
Họ đối xử với anh ta cực tốt, yêu thương thật lòng. Nhưng mấy ai có cha mẹ sẵn sàng nhốt con trai gần ba mươi tuổi trong phòng suốt một hai tháng, chỉ để bắt con thi công chức chứ?
Anh ta nhún vai, nở nụ cười:
“Thế nên đó, cứ như bây giờ là được rồi. Tôi thích sống kiểu này.”
Hai người còn đang trò chuyện thì Kiều Kiều từ xa vẫy tay gọi lớn:
“Chị Chúc ơi! Chị nhớ mang cho em một cái c.uốc nha, em cũng muốn đào củ sắn!”
“Với cả chị phải nhanh lên nha, thầy Tần bảo hôm nay em là thầy của chị, dạy chị cách livestream nữa đó!”
Bí thư Tiểu Chúc cười tươi rói:
“Được được! Chị về lấy giấy tờ rồi lên ngay!”
“Vâng!” Kiều Kiều gật đầu một cách rất nghiêm túc:
“Không gấp đâu ạ, anh Tôn còn phải đào máy một lượt trước, em sẽ đi theo sau anh ấy.”
Nói tới đó thì… máy xúc đã nổ máy!
Sức mạnh cơ giới vượt xa lao động thủ công, gầu xúc khổng lồ nặng nề cắm xuống đất, những dây sắn to như cổ tay, ngày thường c.h.ặ.t cũng mệt muốn xỉu, giờ đây bị xé rách như rơm rạ, đứt phựt một phát thành hai đoạn.
Lưỡi răng sắt trên gầu máy cắm sâu vào đất, rồi hất mạnh lên, những củ sắn mập mạp, trắng bóc, dính đầy đất vàng lộ ra, bị vứt rào rào lên mặt đất.
“Ra rồi! Có sắn dây rồi này!”
Kiều Kiều phấn khích cầm điện thoại dí sát, vừa quay vừa giảng:
“Các bạn nhỏ ơi! Đây nè, cái củ mập mạp béo tròn này là sắn bột nha!”
“Lá sắn bột cũng rất dễ nhận, mấy bạn nhìn xem nè, lá hình bàn tay, chia ba thùy, đúng chuẩn sắn bột!”
“Còn cái này nè,” Cậu giật thêm một lá khác:
“Lá này viền hơi nhọn, hơi khác một chút, đây là sắn gỗ. Mọi người lên núi đào nhớ phân biệt rõ nha!”