Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 881: Cún cưng đi làm việc.
Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:08:49
Lượt xem: 151
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu bí thư Tiểu Chúc livestream, tuy vẫn dùng tài khoản của Kiều Kiều, nhưng đáng lý ra cũng nên có chút "sân khấu" riêng chứ nhỉ?
Ai ngờ... bình luận nổ tung ngay lập tức, nhưng hoàn toàn không liên quan đến lời dẫn của cô:
[Bên trái bên trái! A a a đó là mấy Bảo nhỉ?!]
[Chú chó chăn cừu Đức số 3 bên trái đỉnh thật! Mọi người xem, nó cắn cái dây sắn thẳng băng kìa!]
[Thẳng cái gì mà thẳng, đây là tìm sâu cơ mà! Phải nhìn con số 2 bên phải kìa, cái bướu cây to thế, chắc chắn nhiều sâu!]
[Con bên phải đầu là Công Chúa hả? Là chó nghiệp vụ về hưu ấy hả? Aaaaa Công Chúa ơi!]
[Ơ kìa! Bí thư mau xoay camera kìa! Con mèo cam bên phải đang đánh nhau với Đa Đa đấy!]
[AAAA quay cho tôi xem Đại Bảo đi! Cà sờ rô đó! Bảo bối của tôi đó!]
[Muốn xem thì phải xem giống bản địa nhà ta kìa, con ch.ó cỏ kia kìa! Là mấy Bảo ấy nhỉ? Không phải chuyên canh gác à? Mà nay dám làm biếng đấy hả?!]
Bí thư Tiểu Chúc: …
Tôi sai rồi. Làm cán bộ thôn như tôi, sai quá rồi…
Nhưng cũng chẳng thể trách cứ dân mạng, người làm việc thì nhìn chán, chứ chó làm việc thì toàn là tiếng cười, ai mà không thích xem cơ chứ?!
Thực ra mấy cảnh đó camera không hề quay rõ, nhưng do bí thư Tiểu Chúc cầm điện thoại tự tay livestream, nên giờ… tất cả đều vào khuôn hình rồi!
Mắt cú vọ của cư dân mạng lập tức phát hiện:
Mấy “bảo bối” nhà họ Tống đang lùng sục trong bụi dây sắn tìm chỗ phình to (dấu hiệu có sâu).
Riêng con ch.ó cỏ lông vàng, Thất Bảo, thì lại… giả vờ làm việc, đi tới đi lui cùng một khúc dây, gặm đi gặm lại…
[Ớ cái con ch.ó cỏ kia! Cùng một khúc dây, mày tha tới tha lui cả chục lần rồi!]
[Mà nhìn nó kìa, giả vờ cắm đầu vô đống đất, “bới bới”, nhìn y chang đang làm việc hăng say!]
[Tôi nghi nó chỉ đang… diễn để chọc tụi mình!]
[Đầu nó chắc sắp đụng đất đến choáng luôn rồi.]
[Mỗi lần cắm đầu là mỗi lần quay đầu tha dây đi chỗ khác, trò mèo rõ rành rành luôn.]
[Chỗ kia có mấy khúc rối, nó còn ra vẻ rướn cổ kéo tới kéo lui, y như đánh trận ba trăm hiệp!]
Tiểu Chúc liếc nhìn bình luận, rồi xác định vị trí của thủ phạm, Thất Bảo.
Lúc này, con ch.ó cỏ lông vàng vừa vùng ra khỏi đống dây, ngẩn ngơ đứng nhìn mấy anh em mình đang tìm chiến lợi phẩm thật sự, gặm về chất một góc.
Thao Dang
Thất Bảo nhìn trái, nhìn phải… rồi cúi đầu định tha lại khúc dây của mình. Ơ kìa?
Dây đâu rồi??
Khúc dây mình vừa tha đi đâu rồi?!
Ngay khoảnh khắc đó…
“Hahahahahahahahaha!!!”
Bí thư Tiểu Chúc cười phá lên bên lề đường.
Camera rung lắc vì cười không nhịn được, nhưng bình luận chả ai quan tâm, vì mọi người đang cười banh nóc!
Hoá ra, khi Thất Bảo lại chui đầu vô cái hố cũ, Tam Bảo, chú chó chăn cừu Đức lặng lẽ, đã phát hiện khúc dây bị bỏ quên, ngậm lấy và tha thẳng vào đống chiến lợi phẩm.
[Đỏ đỏ rực rỡ rối rắm rồ dại hahaha!]
[Mò mẫm làm màu là vô ích, vì thành quả lao động đã bị đồng nghiệp c.uỗm sạch.]
[Thất Bảo, em đúng là hiểu lòng dân công sở quá…]
[Cưng còn bé, về nhà với dì, dì mua đồ chơi cho.]
[Streamer ơi, cho xin địa chỉ, tôi không mắng, tôi chỉ gửi quà cho các bé thôi mà!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-881-cun-cung-di-lam-viec.html.]
Xa xa, Kiều Kiều giật mình, rồi lập tức vẫy tay ra lệnh:
“Đại Bảo! Bên kia nhiều dây chưa cắt, bọn em không kéo nổi đâu, qua bên này! Mấy khúc bọn anh cắt rồi, kéo hết về giùm nhen!”
“Gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Một loạt tiếng chó sủa vang rền, các chú chó bật dậy như tên bắn, chân sau đạp tung đất, từng con lao v.út như chớp về phía Kiều Kiều.
Bình luận sốt ruột: [Ống kính đâu! Mau quay theo đi!]
Bí thư chi bộ Tiểu Chúc: …
Ủa, không ai quan tâm tới cô thật à? Trước khi cô xuống núi, trong livestream ai cũng thề thốt là sẽ ủng hộ mà. Giờ thì hay rồi, may mà cô không tranh thủ kéo traffic vào lúc này, chứ không thì ai thèm vô coi?
Nhưng là một bí thư thôn, thấy ống kính không bắt được chi tiết nào, cô lập tức kéo nội dung về lại vấn đề chính:
“Loại củ sắn dây gỗ mảnh này với loại củ lớn một chút kia, ăn vào có gì khác nhau không?”
Trương Yến Bình: “…Cô hỏi tôi á?”
Anh ta có biết gì đâu!
Nhưng không sao, đã có Google vạn năng: “Củ sắn dây bột vừa là thuốc vừa là thực phẩm, nhưng tác dụng y học thì không lớn. Còn củ sắn dây gỗ thì chủ yếu dùng làm thuốc, giá trị cao hơn.”
Anh ta vừa nói vừa chuyển trang: “Loại này để tôi hỏi thử bác sĩ Tiểu Quách xem có cần không.”
Không bao lâu sau, đối phương lập tức nhắn lại: “Cần! Một mình tôi dùng không hết, nhưng có thể bán lại được, đợi khi nào đào xong hết thì chở hết đống đó cho tôi, tôi sẽ tìm người cắt lát phơi khô.”
Ô hô! Không ít đâu nhé!
Tuy chưa có số liệu chính xác, nhưng trước khi đào, họ từng hỏi chú Trương Vượng, bên đó nói bình thường một mẫu đất cũng có thể thu được một nghìn cân, mà đó còn là trong tình huống hai ông bà già chưa từng đào sạch toàn bộ.
Còn giờ thì nguyên quả núi bị lật tung lên, cho dù chỉ một nửa là sắn dây gỗ, thì năm sáu mẫu ở đây cũng có thể đào ra tới năm nghìn cân.
5000 cân củ sắn dây, có thể xay ra được hơn 2000 cân bột...
Nói thế thì, nhất định phải có một cái livestream tử tế để bán hàng mới được.
“Này!” Trương Yến Bình bứt một đoạn dây leo ném lên lưng Tần Quân đi phía trước, thấy đối phương quay lại liền hỏi luôn:
“Cậu thật sự… thật sự không định quay về tiếp quản việc kinh doanh à? Tôi thấy cái nông trại nhà các cậu nếu giao cho cậu làm, không chừng còn mở được chuỗi toàn quốc ấy chứ.”
Tần Quân bất lực đáp: “Thế còn cậu đi thi công chức không?”
Hai kẻ “chán đời” nhìn nhau, c.uối cùng cùng thở dài.
Bí thư chi bộ Tiểu Chúc lặng lẽ làm một phép tính.
Cứ theo 2000 cân bột củ sắn dây mà tính, giá thị trường dù lấy thấp một chút, loại sắn dây gỗ là 60 tệ một cân, thì…
Chà Vụ này là cỡ hơn chục vạn đó chứ, cả đời Trương Vượng chưa chắc đã dành dụm được bấy nhiêu!
Cho dù trước kia ông ta chỉ bán giá thấp, một cân cũng cỡ bốn năm chục tệ, mỗi năm cũng kiếm được vài vạn.
Đám con cái của ông ta nếu không ngốc, thì cũng không đến mức vì vài vạn tiền thuốc men mà trở mặt với cha mình, tự tay c.h.ặ.t đứt con đường kiếm tiền này chứ?
Cô lách khỏi khung hình livestream, hạ giọng hỏi.
Trương Yến Bình lại cười nhạt: “Hai ông bà già đó ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc, chứ mấy năm trước còn nỡ bỏ tiền thuê máy xúc chắc? Cả một quả núi lớn thế này không có người giúp, hai người già bọn họ một mùa đông cùng lắm cũng chỉ đào được nghìn cân thôi.”
Đừng quên, Trương Vượng còn bị què nữa! Căn bản không thể làm việc nặng như mấy ông chú trai tráng được.
Nghìn cân củ sắn dây, c.uối cùng xay ra được cùng lắm là 500 cân bột, một cân tính 50 tệ… cũng chỉ có hơn hai vạn.
Mà hai vạn này, hôm nay bù cho đứa con này, mai lại bù cho đứa khác… còn dư lại được bao nhiêu?
Lúc này không ai chú ý, Tiểu Chúc cũng lạnh giọng cười một tiếng: “Đáng đời đám con bất hiếu, thế hệ trước cực khổ cống hiến cả đời, thật không đáng! Cống hiến quá nhiều mà không giữ lại cho bản thân, thì người ta sẽ xem đó là chuyện đương nhiên.”
Trương Yến Bình hạ thấp giọng: “Cô đừng quên, năm nay còn có thêm thu nhập từ sắn dây gỗ nữa. Bác sĩ Tiểu Quách nói, hàng tươi không cần xử lý, cô ấy thu mua giá cao, 5 tệ một cân đó.”
Tính ra như thế, Tần Quân cũng đứng cạnh mỉm cười: “Vậy là lần này chú Trương kiếm đủ tiền dưỡng già rồi, sau này làm việc ở chỗ Tống Đàm chắc chắn cũng yên tâm hơn.”