Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 882: Lấy tâm làm thượng sách.
Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:08:52
Lượt xem: 141
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ mình bọn họ ngồi tính toán thì không đủ, số tiền này phải để Trương Vượng biết trước, không nói đâu xa, trước tiên cứ để ông ấy vui cái đã là đúng đắn nhất.
Nhưng mà, vừa mở miệng đã là mười mấy vạn, Trương Vượng ngây ra, không phản ứng kịp!
“Sao… sao có thể nhiều thế chứ?”
Ông lẩm bẩm: “Nếu mà kiếm được từng đó tiền… nếu mà kiếm được từng đó tiền…”
Ông vừa nói vừa rơi nước mắt, nước mắt theo những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt phong sương lặng lẽ trượt xuống, cả khuôn mặt đều là vẻ đau đớn!
“Chú ơi…” Kiều Kiều còn đang cầm một dây leo trong tay, giờ phút này không biết phải làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn ông.
Trương Vượng thì trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ban đầu là nức nở khóc, sau đó là bật khóc lớn: “Thì ra có thể kiếm được nhiều như vậy… bà nó ơi… bà ra đi thật oan uổng…”
Bí thư Tiểu Chúc c.uống c.uồng tắt livestream.
Còn mấy người trẻ tuổi trên sườn đồi bên này thì đều không biết nói gì.
Nói gì được đây?
Nói là nếu ba đứa con biết mảnh đất này đáng giá nhiều tiền như thế, thì có phải sẽ cam lòng bỏ ra năm vạn chữa bệnh cho mẹ không?
Nói là nếu biết củ sắn dây bán được mười mấy vạn, thì ba đứa con mà góp mỗi đứa hai vạn để chữa trị cho mẹ, chẳng phải mỗi năm sau đó đều có thể chia phần mười mấy vạn này sao?
Nhưng giờ, có nói gì cũng đã vô nghĩa.
Bà cụ cũng không phải vì thiếu năm vạn kia mà mất, mà là rõ ràng không thiếu, vậy mà lại bị những đứa con bất hiếu dồn đến đường cùng mà ra đi.
Giờ phút này, mọi người đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao. Một chú chó ban nãy còn đang đào bới vui vẻ, chẳng hiểu sao lại chạy đến gần.
c.uối cùng, Thương Nhĩ lặng lẽ đứng trước mặt Trương Vượng, khẽ “gâu” một tiếng từ cổ họng, rồi vươn cái lưỡi ướt át nóng hổi l.i.ế.m lên mặt ông.
Ủa, mặn mặn? Phải l.i.ế.m thêm cái nữa!
Trương Vượng luống c.uống tránh cái lưỡi nóng bừng lại hơi hôi của nó, lúc này không hiểu sao nước mắt lại không chảy ra nổi nữa.
Ông chậm rãi đứng dậy, được Kiều Kiều đỡ lấy, nghĩ ngợi một lát, rồi lấy từ trong túi áo ra mấy cái kén sâu ban nãy đã bóc ra, nhanh tay xé ra, lôi con sâu sắn dây màu vàng nhạt bên trong đưa cho Thương Nhĩ:
“Con chó này, có tình hơn cả người.”
Có đồ ăn ngon! Chưa từng ăn! Thịt mềm!
Cả đám Bảo Bảo xúm lại, chẳng bao lâu, hơn chục cái kén sâu mà Trương Vượng vừa bóc ra đã bị chúng chia nhau ăn sạch sẽ.
Sau đó ông như bừng tỉnh, cầm liềm lên lại:
“Chẳng phải là tiền thôi sao? Tôi vất vả cả đời rồi, giờ đến lúc nên kiếm bộn tiền mà hưởng thụ, Kiều Kiều này, mấy đứa các cháu, cả bọn cún nữa, giúp ta đâu phải không công, ta trả lương cho các cháu! Mua thịt cho chúng nó ăn!”
Trương Yến Bình lập tức thở phào: “Ôi chú Trương ơi, Tống Đàm đã trả lương cho chú rồi, chs còn muốn trả thêm cho tụi cháu nữa thì chẳng phải là lòng vòng vô ích à?”
“Tụi cháu cũng không phải thật sự giúp đỡ gì, chỉ là tiện tay góp sức thôi, sau này chú làm bột sắn dây xong, cho mỗi người hai cân là được rồi.”
“Được! Bột sắn dây còn nhiều! Cho mỗi người năm cân cũng chẳng sao, mang về cho cha mẹ các cháu nếm thử!”
Lần này không ai từ chối nữa, ngay cả bí thư Tiểu Chúc cũng chen vào: “Ối chà, vậy chú nhớ làm cho đàng hoàng một chút nha, sau đó bảo tụi cháu thiết kế bao bì, làm xong rồi, cháu với Kiều Kiều sẽ livestream bán hàng giúp chú!”
Thoáng cái, công việc tay chân nhàm chán ngày qua ngày bỗng khiến Trương Vượng cảm nhận được sự yên ổn thực sự.
Nhưng mà, bí thư Tiểu Chúc dù gì cũng không phải là bí thư riêng nhà họ Tống, giờ phút này cô ta cũng thật lòng suy nghĩ cho Trương Vượng:
“Cháu thấy củ sắn dây này cũng có triển vọng đấy ạ, nếu chú muốn thì sau này kiếm một mảnh đất, tự mình trồng lại cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-882-lay-tam-lam-thuong-sach.html.]
Trồng thì cùng lắm giá thành thấp hơn chút, nhưng không đến nỗi không bán được.
Ai ngờ Trương Vượng lại lắc đầu: “Tôi già rồi!”
Thao Dang
“Giờ nhà họ Tống không chê tôi, công việc cũng chỉ là lái xe ba bánh chở đồ, không cần tôi dùng nhiều sức, mỗi tháng có tiền lương, lại có người nấu cơm, c.uộc sống rất yên ổn.”
“Nếu tôi tự mình trồng sắn dây, dù có thuê được người như tiểu Tôn đào đất với giá rẻ, thì tôi già rồi, sớm muộn cũng không đủ sức làm bột nữa.”
“Còn nữa, các cháu nhìn mảnh đất này lần này đào được mười mấy vạn, nhưng nhiều củ sắn dây trong này là tôi để đó vài năm rồi mới đào, hồi mới trồng thì năng suất đâu được thế này.”
Gia cảnh nghèo khó, nông dân có thể không hiểu gì về đầu tư, nhưng đối với từng đồng tiền bát gạo, họ tính toán còn tỉ mỉ hơn bất kỳ nhà hoạch định tài chính nào.
Giờ đây, đừng nhìn Trương Vượng mỗi tháng chỉ nhận có 2500 tệ tiền lương, nhưng với tuổi tác và thể trạng như ông, nói ra cũng không sợ người ta chê cười, đầu năm nay lúc Tống Đàm thuê ông, thật ra thân thể ông còn đang suy sụp cơ mà!
Được nhận 2500, lại chẳng cần tự mình ra sức làm, quả thực khiến ông cảm thấy yên tâm.
Giờ trong nhà người cũng đông rồi, ông chỉ cần được sắp xếp trông coi trâu bò, càng không cần động tay động chân, chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Thế thì, ông còn có gì để phàn nàn nữa chứ?
Lúc này nghe bí thư Tiểu Chúc nói vậy, ông cũng không còn như trước ngượng ngùng khách sáo, dứt khoát dõng dạc:
“Dù sao giờ chính quyền cũng lo cho người già chúng ta nhiều lắm, lúc tôi còn động đậy được thì cứ làm việc ở nhà họ Tống, đến lúc không làm nổi nữa thì nhà nước cũng lo cho hậu sự của tôi rồi… tôi mãn nguyện lắm rồi!”
Bí thư Tiểu Chúc nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm của ông, không hiểu sao cũng gật đầu theo: “Yên tâm đi!”
Còn Kiều Kiều nghe đến đây thì không nhịn được nói: “Hậu sự là chuyện sau khi c.h.ế.t đúng không ạ? Ông nội con hôm nọ ăn cơm nói, nhà mình toàn dựa vào người trong làng, sau này nếu có cụ già nào không có con cái lo ma chay, ông sẽ bỏ tiền làm đạo tràng…”
Cậu đối với chuyện này hiểu lơ mơ, giờ thì chìa một ngón tay ra: “Ông bảo là làm một ngày!”
Rồi thu tay lại, quay sang hỏi bí thư Tiểu Chúc: “Cái gọi là làm đạo tràng, làm một ngày là làm gì vậy ạ?”
Câu hỏi của cậu còn chưa được trả lời, bên kia Trương Vượng đã lại đỏ hoe mắt, liên tục gật đầu:
“Tốt! Tốt! Nhà họ Tống các cháu tốt bụng! Chú biết… giờ chú có nhắm mắt cũng mãn nguyện rồi…”
Kiều Kiều ngơ ngác.
Bí thư Tiểu Chúc thì lắc đầu thở dài, đợi đến khi Trương Vượng lui ra một bên lau nước mắt mới nói: “Tống Kiều ơi Tống Kiều, nói thật đầu óc em mà tỉnh táo bình thường, ai mà chịu nổi miệng lưỡi ngọt ngào của em chứ!”
Hả?
Kiều Kiều khó hiểu lắc đầu: “Em có nói gì ngọt ngào đâu ạ?”
“Phải rồi!” Bí thư Tiểu Chúc cảm thán: “Chỉ là em rất biết lựa thời điểm để đánh trúng lòng người thôi.”
Tư tưởng của người già trong làng khác hẳn người trẻ bây giờ, miệng họ thì không kiêng kỵ sinh tử, nhưng đối với tang sự lại coi trọng vô cùng.
Nhà nào có người già mất mà không làm “việc”, tức là lễ đạo tràng, pháp sự, thì thật sự là mất mặt cả nhà. Không ít cụ già trước khi mất còn dặn phải làm mấy ngày đạo tràng…
Ít nhất theo như Bí thư Tiểu Chúc biết, năm ngoái có hai cụ già trong làng mất vì bệnh, nhà họ đều làm lễ một ngày rưỡi, ở đây đã được coi là rất chu đáo rồi.
Hiện tại Trương Vượng ngoài miệng thì nói hậu sự có nhà nước lo, nhưng chính phủ nào mà đi làm đạo tràng cho người ta chứ!
Kiều Kiều đúng lúc nhắc đến chuyện này…
Trời ơi!
Về sau chẳng phải Trương Vượng còn coi trọng việc nhà họ Tống hơn cả nhà mình sao!
“Thằng nhóc khôn lỏi này!” Bí thư Tiểu Chúc rốt c.uộc không nhịn được nữa, vươn tay vò đầu Kiều Kiều một trận thật lực.