Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 883: Ông chủ Thường lại bao hết rồi.
Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:08:54
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dọn củ sắn dây, đúng là việc cực nhọc thuần túy.
Nhưng trước khi bắt tay vào dọn, Tống Đàm đã gọi cho lão Triệu, người bán rau: “Muốn bột sắn dây không?”
“Nhà cô làm à!” Lão Triệu lập tức giật mình, giây tiếp theo đã bắt đầu kiểm lại số tiền mình đang có.
“Không phải.” Tống Đàm tàn nhẫn đập tan giấc mộng của ông ta, nhưng lại cho một trái táo ngọt: “Là trong làng tôi, nhưng tôi đảm bảo chất lượng còn ngon hơn mấy thứ bán ngoài thị trường.”
Lão Triệu lập tức tỉnh cả người: “Giá bao nhiêu?”
Tống Đàm quay sang hỏi Trương Yến Bình: “Anh thấy bao nhiêu một cân là hợp lý?”
Lúc này Trương Yến Bình đang sắp xếp người qua chỗ phòng khám của bác sĩ Tiểu Quách giúp sơ chế sắn dây gỗ, nghe hỏi cũng không ngẩng đầu: “Em đã nói chất lượng tốt hơn thị trường, nhưng kém hơn nhà mình một chút, vậy thì không chênh lệch nhiều: 88 một cân.”
Chuyện trồng trọt, Tống Đàm nói chất lượng thế nào thì trong nhà chẳng ai không tin.
Tống Đàm suy nghĩ một chút, rồi trả lời cho lão Triệu: “Tụi tôi sẽ bán online một phần, giá là 88 một cân, bao ship. Còn ông... làm đại lý thì lấy giá 60.”
Bán online phải đóng gói, phải ship, phải hậu mãi, bán cho lão Triệu giá 60 cũng không thiệt.
Còn Trương Vượng... ông còn nói với Tống Đàm, chỉ cần nhà họ thu mua, giá 45 ông cũng bán hết.
Nhà họ Tống cũng không đến nỗi đi kiếm chác đồng tiền đó, chỉ là tham gia náo nhiệt, giúp bán sạch đám củ kia thôi. Nói gì thì nói, cũng nên tạo cơ hội để Bí thư Tiểu Chúc dưỡng tài khoản livestream của cô ấy.
Ít nhất cũng để khán giả biết, livestream này cũng là nơi có thể chi tiền, mà là đáng đồng tiền.
Lão Triệu cũng không chê, dạo gần đây ông ta thi thoảng kiếm được ít rau núi đem bán, tuy lời không nhiều, nhưng là để thu hút khách. Mà khách thu hút được toàn là khách hàng cao cấp trong cửa hàng.
“Được rồi, vậy tôi sẽ làm một bảng đăng ký trong nhóm, tạm thời đặt trước 500 cân. Tiền cọc chút nữa tôi chuyển cô.”
Lão Triệu trả tiền rất sảng khoái, mà phẩm chất cũng không có gì để chê. Tống Đàm nghĩ nghĩ, bèn nói trước: “c.uối năm làng tôi sẽ có một đợt củ cải trắng và cải thảo chất lượng rất cao. Nếu ông có bản lĩnh thì chuẩn bị thêm ít tiền, thu mua nhiều một chút, đảm bảo không lỗ.”
Lão Triệu thở dài: “Tôi thì có bản lĩnh xoay tiền đó, vấn đề là thị trường chỗ tôi có bao lớn đâu, củ cải, cải thảo thu mua giá bao nhiêu?”
Tống Đàm suy nghĩ một lát: “Lúc đó phải xem chất lượng, dù sao cũng phải đắt hơn ngoài chợ từ 5 hào đến 1 đồng.”
“Được rồi!” Lão Triệu cũng không vòng vo: “Là dân trong làng các cô trồng đúng không? Cứ cho họ một viên thuốc an tâm đi, chất lượng mà như cô nói, đắt hơn 1 đồng tôi cũng lấy 1000 cân.”
“Nếu chất lượng chỉ thường thôi, không khác gì thị trường, tôi cũng lấy 1000 cân theo giá thị trường.”
1000 cân không phải nhiều, nhưng ông làm ăn nhỏ mà có thể nói câu “chất lượng thế nào cũng lấy” như vậy, chứng tỏ là thật sự coi nhà họ Tống là bạn.
“Hay đấy lão Triệu!”
Quả nhiên, Tống Đàm cười nói: “Con gà sắt mà cũng nhổ lông, được lắm! Nhưng ông cứ yên tâm, chất lượng dù gì cũng không phải loại thường đâu.”
Lão Triệu đắc ý: Nhóc con! Làm ăn cô bì được với tôi sao? Tôi bán rau cũng mười mấy hai chục năm rồi đó!
Ông ta cũng đáp: “Yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến nếm thử. Được là sau đó mấy nghìn cân tôi cũng lấy, loại này để được lâu!”
Còn bên này, Tống Đàm copy đoạn tin nhắn khi nãy, rồi gửi tiếp cho ông chủ Thường.
Ông chủ Thường lúc này đang vẽ vời cân nhắc thiết kế hộp quà c.uối năm: “Hả?”
Không phải nên báo cho tôi biết trong nhà kính có những loại rau gì sao? Sao lại hỏi tới củ cải, cải thảo, bột sắn dây của dân làng rồi?
Nhưng anh ta nghĩ lại, Tống Đàm đã nói chất lượng vượt trội so với thị trường, vậy đắt hơn một đồng thì sao?
Chẳng sao cả!
Ông chủ Thường vung tay đầy khí thế: “Được, đến lúc đó có bao nhiêu tôi bao hết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-883-ong-chu-thuong-lai-bao-het-roi.html.]
Tống Đàm: …
Anh mà nói thế, tôi thật sự không dám báo tin vui này cho mọi người biết trước đâu.
Đừng coi thường người dân quê, họ không chỉ đơn giản là chất phác đâu. Nhỡ đâu vì muốn kiếm tiền mà cẩu thả, tráo hàng, trộn rau từ đâu vào... Vậy sau này còn làm ăn được nữa không?
Cô chỉ có thể dè dặt nói: “Không vội không vội, tôi chỉ báo trước cho anh một tiếng, sau này xem có bao nhiêu rồi tính.”
Ông chủ Thường cũng chẳng để tâm.
Giờ tâm trí anh ta đều dồn cả vào nhà kính, hận không thể c.uốn chăn đến đó ngủ luôn. Lúc này nhịn rồi lại nhịn, c.uối cùng vẫn không nhịn được, trực tiếp hỏi luôn:
“Cô định trồng gì trong nhà kính mùa đông vậy? Tôi còn kịp điều chỉnh thực đơn.”
Hả?
Tống Đàm ngẩn người: “Tôi trồng gì trong nhà kính thì liên quan gì đến thực đơn của anh chứ? Anh lo gì vậy?”
Ông chủ Thường sốt ruột: “Sao lại không liên quan? Rau trong nhà kính của cô chẳng phải bán đi đâu cả đúng không? Không thể nào! Là tôi làm chưa tốt ở chỗ nào à? Sao lại không c.ung ứng cho tôi nữa? Mùa đông rau trong nhà kính có giá trị riêng của nó mà! Nếu cô trồng loại hiếm, tôi trả giá cao hơn mà!”
Tống Đàm lúc này mới hiểu ra, lập tức điềm nhiên: “Ồ, anh nói cái đó à… Ai mách anh mà không nghe cho rõ? Nhà kính của tôi chỉ có hai mẫu thôi, trồng được cái gì chứ? Cũng chỉ để nhà tôi mùa đông ăn uống thôi.”
Sét đánh giữa trời quang!
Ông chủ Thường c.h.ế.t sững tại chỗ.
Nhà kính… không có nữa? Bữa tiệc giao thừa, cũng không có nữa?
Hộp quà hồi đáp vip thượng hạng của anh ta… cũng không có luôn?
Anh ta lập tức lôi điện thoại ra, rõ ràng tin nhắn của Trương Yến Bình viết:
[Chẳng bận gì, nhà dựng nhà kính, tôi qua xem chút.]
Ông chủ Thường tan nát cõi lòng.
Lúc này anh ta không cam lòng, hỏi tiếp: “Sao lại chỉ dựng có hai mẫu vậy? Là vì không đủ tiền hả? Tôi có mà! Tôi không đầu tư, tôi cho cô mượn không lãi có được không?”
Tống Đàm kiên quyết từ chối: “Cả năm nay mệt rồi, mùa đông thế nào cũng phải nghỉ ngơi. Hai mẫu nhà kính, mỗi người trong nhà đi dạo một vòng là được rồi, chẳng cần làm gì nhiều, thêm nữa tôi cũng không muốn động tay động chân.”
Ông chủ Thường nghiến răng, lặng lẽ rơi lệ, c.uối cùng chỉ có thể sụt sịt: “Thế thì… cái củ sắn dây mà cô nói trước đó, gửi cho tôi một sọt loại tươi đi, khách bên tôi thích đồ tươi mới.”
“Được thôi!” Đã là ông chủ Thường bao trọn, Tống Đàm vẫn rất quý mến, lúc này hào phóng nói: “Gửi anh hai sọt luôn!”
Thao Dang
…
Đợi tất cả thương lượng xong xuôi, Tống Đàm cũng chở theo Trương Yến Bình, lái chiếc xe ba bánh màu đỏ sẫm mới mua trong nhà, lao như gió về phía sau núi đến chỗ nhà Trương Vượng.
Chỉ thấy trong sân rộng rãi, một nửa diện tích đã bị củ sắn chiếm gần hết.
Ngoài cổng còn có hai xe ba bánh chất đầy sắn dây loại nhỏ dài, là củ sắn gỗ.
Thấy Trương Yến Bình tới, Trương Vượng cười rạng rỡ: “Yến Bình, mấy củ sắn gỗ này tôi đã đóng gói hết rồi, tổng cộng 3986 cân rưỡi, cậu nói với bác sĩ Quách, cứ tính tròn 3980 là được.”
“Được ạ!” Trương Yến Bình cũng không dây dưa: “Bên cô ấy đang thuê người rửa sạch, gọt vỏ, cắt lát, tôi cũng đã hỏi người trong làng rồi, kéo qua là làm được ngay.”
c.uối cùng báo giá xong, bên kia lập tức chuyển khoản.
Trương Yến Bình cười tươi rói, đưa điện thoại cho ông xem số tiền chuyển khoản, tiện thể hỏi: “Chú Trương, chú đưa thẻ ngân hàng cho cháu xem, cháu chuyển thẳng vào đó.”
Mười chín ngàn chín, gần hai vạn, còn chưa bắt tay làm mà đã nhận tiền rồi!
Trương Vượng cười không khép miệng, lúc này lau tay vào áo, lập tức một chân cao một chân thấp lật đật vào nhà lấy thẻ ngân hàng.