Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 884: Hăng quá hoá dở.
Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:08:56
Lượt xem: 122
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bột sắn dây là chuyện lớn, Trương Yến Bình cố ý không để bắt tay làm một cách xuề xòa, nghĩ tới nghĩ lui, Yến Nhiên mấy người kia vẫn chưa về, cái kỳ thi c.h.ế.t tiệt này sao mà lâu quá vậy chứ? Bây giờ đến cả người quay phim cũng không có!
Thế là chạy ra bờ ao bàn bạc một hồi, lôi được hai bác lớn tuổi, gương mặt già dặn đến giúp.
“Chú Trương, là phó hội trưởng hội nh.i.ế.p ảnh thành phố ta.”
“Chú Lý, cũng là hội viên hội nh.i.ế.p ảnh, từng đoạt giải với bức Sơ Hà.”
Điều quan trọng nhất là, hai chú chơi máy ảnh này rất chịu đầu tư. Không biết Trương Yến Bình dỗ ngọt ra sao, lúc này vừa tháo ba lô ra là cả đống máy ảnh lớn nhỏ, chân máy chất đống, còn có ba năm cái ống kính dài ngắn khác nhau.
Vị phó hội trưởng “đỉnh của chóp” ấy, lúc này mở chiếc túi vuông vức cẩn thận ra, bên trong bay ra một chiếc flycam.
Dưới flycam lại còn gắn một cái máy quay hình vuông, phó hội trưởng rất khiêm tốn: “Cái máy này không mới đâu, mua từ năm ngoái rồi, GoPro ấy, ba bốn nghìn gì đấy, cũng chẳng phải đồ gì ghê gớm, chỉ được cái chống rung, quay xoay 360 độ cũng không lắc, 4K, cũng tạm được.”
Tống Đàm: …
Trương Vượng đứng một bên căng thẳng thấy rõ: “Gì? Quay tôi à?”
“Đừng căng thẳng đừng căng thẳng.” Chú Lý cười hiền hậu: “Anh cứ làm việc của anh thôi, tôi chụp vài tấm ảnh, quay thêm vài đoạn tư liệu.”
“Tiểu Trương nói là cần dựng một cái video phong cảnh nông thôn, ài, mấy trò người trẻ tuổi tôi cũng chẳng hiểu, cứ quay đại trước cái đã.”
Miệng thì nói thế, tay đã nhanh nhẹn dựng xong giá đỡ, máy ảnh đặt lên, “tách tách” chụp trước hai tấm, bắt đầu chăm chú quan sát.
Miệng còn lẩm bẩm mấy câu gì đó về chỉnh sáng chỉnh màu, nghe chuyên nghiệp cực kỳ.
“Vù…” flycam cất cánh bay lên trời. Phó hội trưởng tỏ vẻ cực kỳ chuyên nghiệp: “Tôi quay vài cảnh trên không để chuyển cảnh, tạo không khí một chút.”
Trương Vượng càng khẩn trương hơn: “Nếu nó rơi xuống mà vỡ thì sao? Máy ảnh đắt thế…”
“Không đắt đâu!” Phó hội trưởng phóng khoáng: “Cả cái máy ảnh này chỉ vài ngàn, chưa bằng cái ống kính của tôi đâu.”
Người nông dân chất phác Trương Vượng nhìn mấy cái ống kính mà họ trưng ra, ánh mắt càng thêm dè dặt.
Trái lại, Trương Yến Bình vui mừng thấy rõ: “Ôi chà, chú còn có cả flycam cơ à! Thời thượng! Quá thời thượng!”
Phó hội trưởng bật cười, phong độ đại ca bộc lộ không sót chút nào.
Quay sang nháy mắt với anh ta một cái:
“Lần trước mồi câu cá ấy, tôi không mua được, lần này quay clip cho các cậu, coi như đổi lại cho tôi chút gì đó nhé!”
Trương Yến Bình suy nghĩ, nghiêm túc đáp: “Chú có flycam, bên cháu… đến Tết đánh cá, cháu để dành cho chú hai con cá trắm cỏ!”
“Tôi muốn cá trôi!” Phó hội trưởng rất biết tính toán: cá trắm cỏ thì được bao nhiêu? Đã được chọn thì chọn con to.
“Được thôi!” Cá trôi hay cá trắm gì cũng được, Trương Yến Bình hào phóng hết nấc: “Đợi video quay xong, mỗi người mười phần mồi câu!”
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy cái giá này rất đáng.
Lúc này, chú Lý bắt đầu nhắc nhở Trương Vượng: “Anh này, nhà có cái áo kiểu vải thô xưa cũ không? Áo bông, áo dài kiểu cũ cũng được, thay bộ khác đi, còn giày vải, giày vải có không?”
Trương Vượng sửng sốt, cúi đầu nhìn bộ đồ xanh lục cũ kỹ, đôi giày cùng màu trên chân: “Tôi mặc vậy không được à? Là chưa giặt sạch à?”
Chú Trương lắc đầu: “Không phải, nhưng mình đang quay clip về phong cảnh nông thôn mà? Càng ăn khớp với nhân vật thì hiệu quả hình ảnh càng tốt, có áo kiểu xưa đó không? Loại có khuy vải ấy?”
Sao lại không có?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-884-hang-qua-hoa-do.html.]
Trương Vượng im lặng vào nhà một lúc, lục ra một cái áo dài bằng vải thô màu xanh lam đã ngả trắng và vá nhiều chỗ, lúc này không hiểu sao lại chẳng thấy căng thẳng, ngược lại còn bật cười:
“Cái này là của cha tôi để lại, lúc còn sống ông cũng không nỡ mặc, truyền lại cho tôi, tôi cũng chỉ mặc đúng hôm cưới. Không ngờ giờ lại mặc nó lần nữa…”
Về đôi giày vải thì lại chẳng có gì để nói, trước kia khi bà nhà còn sống, lúc rảnh rỗi là làm cho ông vài đôi, bình thường ở nhà ông cũng thường đi giày vải.
Chỉ là sau này thường xuyên lên núi xuống đồng, giày vải đế ngàn lớp sao mà so được với đế nhựa dày dặn.
Lúc này trên người ông là chiếc áo dài vải thô màu xanh đã bạc màu, quần thì là quần polyester màu cũ đến nỗi chẳng còn nhận ra màu gốc, chân đi giày vải đế chồng kiểu cũ…
Trương Vượng như thể trong chốc lát đã nắm được tinh túy của video, chủ động hỏi: “Có cần quấn ống chân không?”
Hồng quân trường chinh hai vạn năm ngàn dặm mà, ông biết chứ, dân lao động như ông không quấn ống chân thì sao thể hiện được sự gian khổ chứ?
À thì… cũng không đến mức cần vậy đâu…
Hai nh.i.ế.p ảnh gia bị làm cho sửng sốt, vội vàng khuyên can: “Vừa phải thôi, vừa phải thôi, thế này là tốt lắm rồi…”
Trương Vượng có phần thất vọng, Trương Yến Bình thì khen: “Ây dà, chú Trương, chú suy nghĩ chu đáo thật đấynhưng mà đợt này không dùng được rồi, bây giờ nông dân không ai quấn ống chân nữa, trông khoa trương quá.”
“Thế này đi, hôm nay trời nắng to, chú đội thêm cái nón rơm.”
“Đừng đừng!” Phó hội trưởng ngăn lại: “Đã mặc áo bông rồi thì đội nón rơm gì nữa? Phải là kiểu đẫm mồ hôi, hơi nước bốc trắng mới đúng… mà giờ là ban ngày, mấy cảnh hơi nước để tối tôi quay.”
“Sáng sớm mai tranh thủ lúc có sương, mình quay thêm chút nữa.”
Trương Yến Bình mắt sáng rực: “Tốt quá tốt quá! Vẫn là hai chú có kinh nghiệm! Tôi đi gọi ngay cho Kiều Kiều vào livestream!”
Phó hội trưởng lại hơi chau mày: “Nhưng mà livestream mà tụi tôi lỡ lọt vào khung hình thì có ổn không?”
“Ổn ổn!” Trương Yến Bình thầm nghĩ, mấy người căn bản đâu biết livestream nhà tôi ra sao. Miễn là có phát hình là được rồi, có chuyển động là được rồi, có lọt khung hay không căn bản chẳng quan trọng!
Thao Dang
Ôi trời, bây giờ khán giả dễ tính cực kỳ!
Nghĩ nghĩ một hồi, lại gọi bí thư Tiểu Chúc qua: “Lát tôi đăng một cái link trong phần dự báo livestream bên Kiều Kiều, cô chuẩn bị sẵn kênh của mình, lần đầu phát sóng mình lấy cảnh làm bột sắn dây này luôn.”
“Lần đầu lên sóng, để Kiều Kiều phát.”
Bí thư Tiểu Chúc cảm động vô cùng: “Để Kiều Kiều dẫn lưu đến mức này…”
Bây giờ là thời đại lưu lượng là vua, ngay cả anh em ruột còn chưa chắc chịu chia sẻ thế này! Nhà họ Tống đúng là…
Trương Yến Bình lại thở dài: “Nếu chúng tôi muốn chạy theo độ hot với lượt view các kiểu, livestream của Kiều Kiều đâu còn thế này nữa.”
Nhưng Tống Đàm đã nói rồi, nhà không thiếu tiền kiếm được từ livestream, chỉ cần Kiều Kiều vui là được.
Nếu hỏi ai là người cảm nhận rõ điều này nhất? Tất nhiên là mấy công ty MCN từng đàm phán không thành kia.
Họ đã vài lần thuê seeding vào livestream của Kiều Kiều phá bĩnh, nhảy lên nhảy xuống trong phần bình luận chê bai kêu không mua, ai dè bị quần chúng mạng đánh thành bọn gian thương giả dối, định độc chiếm “bảo vật” cho riêng mình. Cư dân mạng thời nay nổi tiếng là phản nghịch mà.
Anh bảo không ngon à? Ok, vậy anh đừng mua, để tôi mua!
Bây giờ bọn họn gần như mất cảm giác rồi.
Sao lại thế này chứ? Sao có người livestream mà không thèm quan tâm đến fan, cũng chẳng thèm để ý tiền bạc?
Lưu lượng! Hiểu không hả lưu lượng!
Còn cả cái host nông thôn mới kia nữa, bắp ngô với khoai tây cái gì đó… có thể gắng lên tí không vậy trời!