Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 891: Sắp xếp ký túc xá.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:02:39
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người đang tụ tập trò chuyện trong sân, đột nhiên nghe thấy lời của Kiều Kiều, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía thím Liên Hoa.

Đó là một người phụ nữ quanh năm không ngơi tay làm việc, nhưng cảm giác tồn tại lại không rõ ràng.

Thím Liên Hoa năm nay năm mươi hai tuổi, tóc đã hoa râm, hơi thưa thớt, khuôn mặt thì tròn trịa, lúc cười nếp nhăn xếp thành từng lớp, thân hình nhỏ thấp không ngừng động đậy, không tài nào chịu ngồi yên, giống như một cỗ máy phát điện không bao giờ biết mệt.

Thế nhưng lúc này, người phụ nữ vốn luôn thành thật, cần cù ấy, vành mắt đã đỏ hoe, sống mũi cay xè, chẳng hiểu vì sao, rõ ràng khóc sẽ bị người khác cười chê, vậy mà thím vẫn không kìm nổi, nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống...

"Tôi... tôi..."

Thím lúng túng lau nước mắt, muốn nói gì đó, nhưng nghẹn ngào không thành tiếng.

Kiều Kiều có chút bối rối "à" một tiếng, vừa định hỏi han gì đó thì đã nghe thấy Tống Đàm trực tiếp nói:

"Được! Thím Liên Hoa ở một mình, thì sắp xếp cho thím ấy căn nhỏ nhất nhé? 20 mét vuông! Căn 20 mét vuông này trang bị giường 1m2, có ngủ quen không?"

Cái này thì có gì mà không quen? Huống chi thím Liên Hoa vừa mới theo mọi người xem qua nhà, căn 20 mét vuông này là dạng một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, lại còn có thêm một cái ban công nhỏ xinh...

Thím còn mong gì hơn nữa?

Thao Dang

Thím đã kết hôn, ở nhà mẹ đẻ thì không còn chỗ, huống chi giờ con cái cũng đã lập gia đình.

Một người phụ nữ khi lấy chồng rồi, không có tài sản riêng, Kiều Kiều dù ngốc nghếch nhưng lại nói trúng tim đen, nếu một ngày người đàn ông trong nhà nổi giận, cầm gậy đuổi cô ra khỏi cửa, dân làng có thể sẽ đồng tình, sẽ cho cô trú nhờ vài ngày, hoặc có thể chính quyền làng xã cũng sẽ can thiệp khuyên giải.

Nhưng chỉ cần đối phương nói "Nhà này là của tôi", thì cô chỉ có thể nhẫn nhịn cầu xin một chỗ trú thân, hoặc c.uối cùng vẫn sẽ thành kẻ không nhà, lang thang như chó mất chủ...

Mẹ chồng quả thật đối xử với thím như con đẻ, nhưng đứa con kia cũng là ruột thịt của bà mà! Bà ấy đâu phải chỉ là "mẹ" của riêng thím...

Chính vì thế, thím Liên Hoa càng sợ làm bà khó xử.

Cả đời này, nơi xa nhất thím từng đi chỉ là trong thành phố, mà một năm cũng chẳng đi được hai lần. Nếu bảo thím tự lập tự cường, ly hôn rồi ra ngoài thành phố kiếm sống gì đó...

Thím không dám, thím quá hiền lành, chỉ biết nói tiếng địa phương, chữ nghĩa cũng chẳng biết được bao nhiêu. Thím kết hôn rồi chăm lo chồng con, sau đó lại chăm sóc mẹ chồng bại liệt, vất vả cả đời.

Làm việc cho nhà Tống Đàm, rửa rau cỏ, dọn dẹp chén đũa, thi thoảng giúp làm vệ sinh nhà cửa... trong thời gian đó không cần lo cho mẹ chồng, cũng chẳng phải bận tâm chuyện chồng con, đối với thím mà nói, đó đã là những ngày tháng hiếm hoi bình yên và an ổn.

Mà bây giờ, đứa trẻ mà thím xem như con cái mà chăm sóc, Kiều Kiều, đột nhiên nói muốn chia cho thím một phòng ký túc xá, thím biết rõ đó không phải chỉ là câu nói suông.

Nhưng... nhưng đó là ký túc xá cơ mà, được phân phát rồi thì chính là nơi thuộc về thím, chỉ mình thím ở!

Thím Liên Hoa cả người như ngẩn ngơ, nhưng trong cơn ngơ ngác ấy lại nghe rõ từng lời, chỉ biết lấy tay che miệng, liên tục gật đầu.

Thím đã không sao nói nên lời nữa rồi.

Nhưng sự chu đáo của nhà họ Tống còn chưa dừng lại ở đó.

Bởi vì Tống Đàm rất nhanh đã lấy ra một chùm chìa khóa: "Thím Liên Hoa, thím ở nhà tụi con giúp đỡ rất nhiều, đây, phân cho thím một phòng ở tầng 2, chìa khóa có dán số phòng, thím có thể tự mình đổi ổ khóa."

Cô dường như không nhìn thấy gương mặt đỏ ửng và bộ dạng lúng túng của thím Liên Hoa, chỉ nhẹ nhàng nói như không có chuyện gì:

"Trong phòng hiện tại chỉ có vòi sen tắm và bồn cầu ngồi xổm, giường thì sẽ cùng điều hòa nước nóng lắp đặt đồng bộ sau, ngoài ra có thêm một cái bàn nhỏ, còn lại không có gì cả."

"Thím cầm chìa khóa đi, mấy ngày rảnh rỗi này có thể lên núi xem còn thiếu gì không, muốn thêm cái gì thì phải tự sắm nhé... như rèm cửa, ghế ngồi các thứ, cũng khá lỉnh kỉnh đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-891-sap-xep-ky-tuc-xa.html.]

Cô nói nghe có vẻ rắc rối, nhưng đối với thím Liên Hoa, đây đâu phải phiền toái gì? Rõ ràng là những bậc thang giúp thím có được chỗ đứng an toàn.

Lúc này thím lúng túng lau nước mắt, giọng nói còn khàn khàn, nhưng khuôn mặt đã nở nụ cười: "Rèm cửa không cần lo đâu, nhà thím còn nhiều drap giường cũ với vỏ chăn cũ, thím tự khâu cũng được mà!"

Còn mấy thứ như ghế này, bàn này, tủ này… những thứ đó đợi lúc thím ra chợ phiên thì từ từ tìm mua cũng được!

Thím không vội!

Chỉ là... cái môi trường này có phải tốt quá rồi không? Sao còn có cả điều hòa và bình nước nóng nữa?

Thím có chút thấp thỏm: "Trong phòng có cái quạt là được rồi... mùa đông thì đốt lò sưởi cũng được... sao còn lắp mấy thứ đắt đỏ như vậy? Thím không cần đâu."

Trương Yến Bình lại cười hì hì chen vào: "Thím Liên Hoa, thím không thể không nhận đâu. Mấy thứ này đều được mua đồng bộ, không đắt lắm đâu. Đốt lò sưởi không an toàn."

"Nhưng mà cũng không phải ở miễn phí, tiền nước tiền điện tiền vệ sinh đều phải tự trả, lúc trước khi nhà mình xin làm nông trại, đã đặc biệt đăng ký dùng điện nông nghiệp rồi."

"Nhưng sau này mở xưởng, khu ký túc xá chỉ có thể dùng điện hỗn hợp sinh hoạt và kinh doanh, giá điện hơi cao... cái đó phải tự thím chi trả nhé."

Rõ ràng đang nói chuyện tốn tiền, vậy mà thím Liên Hoa lại lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Được! Được! Thím tự trả... trả cho ai? Hay là trả qua WeChat luôn?"

Việc này còn chưa quyết định đâu!

Tống Đàm bất đắc dĩ: "Không vội không vội, thím, đợi chúng con sắp xếp người phụ trách cụ thể rồi sẽ nói sau. Ban ngày thím rảnh thì có thể lên xem trước."

Haizz, thật là, giao xong phòng rồi mà còn lắm việc linh tinh thế không biết!

Tống Đàm quay đầu lại: "Anh Yến Bình..."

Trương Yến Bình: ... Cô làm ơn đừng gọi nữa, mai mốt đặt cho tôi cái biệt hiệu "Tổng quản đại nội" luôn cho rồi! Sao cái gì cũng nghĩ đến tôi thế?

Phản ứng đầu tiên của anh ta là từ chối, nhưng chẳng hiểu sao, trước khi mở miệng lại lén liếc nhìn Tần Quân, cái tên kia tuy lông mày mắt to, nhưng biết đâu lại ném b.o.m ngược về?

Vậy nên chỉ dè dặt chuyển đề tài: "Không vội không vội, hay là mình phân ký túc trước đi, mấy người giáo sư Tống ở đâu?"

Còn phải hỏi sao!

Căn góc ở tầng hai, ánh sáng tốt nhất, diện tích tận 50 mét vuông, lớn nhất! Căn góc bên kia cũng dành cho đầu bếp Tưởng, diện tích xấp xỉ.

Tầng một dù có chống ẩm thế nào, độ ẩm vẫn nặng hơn một chút, ánh sáng cũng kém hơn, với đầu bếp Tưởng vừa khỏi bệnh và giáo sư Tống tuổi đã cao thì ở tầng hai, chỉ vài bậc cầu thang, là thích hợp nhất.

50 mét vuông, cũng chia thành hai phòng ngủ một phòng khách, lắp đặt các thiết bị điện cơ bản, còn lại sẽ để họ từ từ tự trang trí theo ý mình.

Mấy phòng nhỏ ở giữa hai căn góc này, dù ba sinh viên của giáo sư Tống ở lại mấy người, cũng cứ để trống sẵn đó!

Vì sao bây giờ nhiều người trẻ không chịu làm việc ở nông thôn? Tài nguyên là một lý do, điều kiện sống là lý do khác.

Không có ship đồ ăn, không có giao hàng tận nhà, lại chẳng có không gian nhỏ độc lập an toàn dành cho thanh niên độc thân , đối với những người trẻ chưa quen tự lập mà nói, quả thực quá mức thử thách khả năng sinh tồn.

Mà bây giờ, trồng cây ngô đồng, mới dẫn được phượng hoàng vàng đến!

Nghĩ đến đây, Tống Đàm không khỏi lẩm bẩm:

"Không biết bao giờ giáo sư Tống mới trở về nữa đây?"

Loading...