Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 892: Nhà xây xong rồi.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:02:42
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giáo sư Tống vốn định giữa tháng Mười Một sẽ trở về, thế nhưng còn chưa kịp dẫn theo sinh viên và gia đình cùng nhau về, thì thời gian đã trôi đến tháng Mười Hai.

Mùa đông năm nay thực sự lạnh giá, mỗi đợt hạ nhiệt đều đến đột ngột, rơi thẳng xuống không kịp trở tay.

Tháng Mười Hai, trong thời đại mùa đông ấm dần trở nên bình thường này, những năm trước có khi còn chưa kịp đón trận tuyết đầu tiên, thế mà ở làng Vân Kiều, sáng sớm đã có thể nghe thấy tiếng làu bàu của Đại Bạch và Ngỗng Muội vang vọng qua mấy ngọn núi.

Không có gì khác, ao đã đóng băng rồi.

Đám vịt như thường lệ rủ nhau kéo đến bờ ao, trên những chiếc lá cỏ úa vàng phủ một lớp sương lạnh cứng giòn, bàn chân vịt "bịch bịch" dẫm xuống, lớp băng vụn tan ra hòa vào bùn đất.

Đàn vịt ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt ao, mắt thấy Đại Bạch giậm hai bước trên mặt băng rồi quay đầu bỏ đi, chúng cũng đần mặt ra.

Vậy là… đóng băng rồi, ban ngày còn chơi bời gì được nữa?

Bờ ao vắng tanh, đám dân câu cá cũng chịu không nổi cái lạnh đột ngột này. Hôm qua lúc mặt băng vừa mới lờ mờ đóng, đã c.uống c.uồng thu dọn về nhà cập nhật thiết bị, dưỡng sức chuẩn bị cho đợt câu đông.

Đám vịt nhìn quanh bốn phía, c.uối cùng lại lạch bạch lạch bạch quay về chuồng vịt, chen chúc rối rít quang quác, ồn ào kinh khủng.

Kiều Kiều xách xô tới cho vịt ăn, mũi và tai đều lạnh đến đỏ bừng, nhưng chắc là trẻ con không sợ lạnh, cậu nhất định không chịu đội mũ!

Đã mặc quần giữ nhiệt rồi, còn đội mũ làm gì?

Về đến nhà, cậu líu ríu mách với Tống Đàm: "Chị ơi, chuồng vịt nhỏ quá rồi! Năm sau mình xây cái mới to hơn cho tụi nó được không ạ?"

Sau đó lại bắt đầu lo lắng: "Trời lạnh thế này, tụi nó không ra ngoài chơi được, có buồn quá mà không đẻ trứng nữa không ạ?"

Thực ra từ sau khi trời lạnh, số lượng trứng vịt đã giảm mạnh, giờ một ngày nhặt chưa tới hai mươi quả. Nếu không phải mùa hè, mùa thu đã tích trữ được nhiều, chắc ông chủ Thường phải qua đây khóc lóc luôn rồi.

Ai mà hiểu được chứ? Một ông chủ nhà hàng đàng hoàng, mỗi ngày vấn đề lớn nhất không phải là thiếu khách, mà là thiếu nguyên liệu nấu ăn.

Thế có hợp lý không?

Bên kia, ông chủ của Du Nhiên Cư dẫn theo anh vợ lớn, em rể nhỏ bên vợ hai, rồi cả đám nhân viên, ngồi bần thần trong cái đại sảnh trống hoác, nhìn bên này bận rộn tấp nập từ sáng sớm, đau lòng tới mức muốn cắn khăn tay!

Mà bên này, Tống Đàm cũng đã sớm có sắp xếp: "Nếu hôm nay rảnh, em đi nói với anh Ngô Lôi một tiếng làm khử trùng đi, mấy ngày nữa thì dắt Đại Bạch với đám vịt chuyển thẳng qua bãi cỏ luôn."

Bên đó vốn dĩ đã tính tương lai mở rộng quy mô nuôi vịt, mùa đông bên trại bò dê sẽ có lò sưởi giữ ấm, tất nhiên cũng không được để ấm quá, không thì chẳng khác nào nuôi bò trong nhà kính.

Nhưng chỉ cần nâng nhiệt độ lên chút xíu thôi, chuồng vịt sát bên đó cũng đã tốt hơn cái ao đông cứng này nhiều rồi.

Hơn nữa, đến mùa xuân còn phải tiếp tục ấp thêm lứa mới.

Kiều Kiều gật đầu, vui mừng ra mặt: "Vậy tụi nó chuyển qua bên đó rồi thì có đẻ tiếp không ạ? Có chui vào bụi lau đẻ trứng không ạ? Có khó tìm trứng không ạ?"

Miệng thì lo lắng khó khăn, nhưng khuôn mặt lại đầy mong chờ.

Bởi vì, nhặt trứng vịt thật sự rất vui mà!

Tống Đàm: ...

Trẻ con sao mà nhiều câu hỏi thế chứ? Cô đã mệt mỏi trả lời lắm rồi!

Nhưng Kiều Kiều không nhận được câu trả lời cũng chẳng để tâm.

Được cưng chiều đã quen, cậu nhóc rất nhanh lại nhớ ra chuyện khác:

"Thế còn gà, heo thì sao ạ? Chúng nó cũng được ở bên sông ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-892-nha-xay-xong-roi.html.]

"Không được," Tống Đàm dứt khoát: "Gà thì hợp với núi, sang năm mở rộng quy mô thì thả hết ra sau núi cho chúng tự do tung hoành."

Gà thích bới đất, chỗ nào chúng chơi qua, dù là ruộng rau hay đồng cỏ, thì một hạt giống, một mảnh lá, cũng bị chúng cào lên không sót!

Mà bên bờ sông còn trồng cỏ chăn nuôi nữa, tuyệt đối không thể để chúng qua đó cào bới loạn xạ.

Sau núi toàn là cây cối và bụi rậm, đến lúc đó chỉ cần quây rộng thêm chút nữa, thì không gian cũng dư dả.

Còn heo thì ở đâu cũng được, nhưng bên bãi cỏ hiện giờ số lượng nuôi đang vừa đủ, thêm nữa thì e là hơi chật.

Đợi đến khi hai ngọn núi hai bên đàm phán xong, bầy dê chạy nhảy lên núi hết, lúc ấy trống chỗ rồi hãy tính chuyện chuồng heo.

Mà lúc Tống Đàm nói những lời này, nhìn làn hơi trắng phả ra trước mặt, khẽ nhíu mày thở dài: "Mùa đông năm nay chắc chắn lạnh đặc biệt. Kiều Kiều, hỏi anh Yến Bình xem có quen ai bán quần áo không? Đặt cho cả nhà mấy chục bộ áo phao nhé, chị trả tiền."

"À đúng rồi, mua nhiều thêm chút, để chuẩn bị cả cho gia đình đầu bếp Tưởng và giáo sư Tống nữa."

Áo lông vũ thì ai cũng có cả, cô không nhắc đến nữa. Ở thôn quê mùa đông làm việc vẫn là áo phao tiện hơn… lại thêm có lớp giữ nhiệt, mặc được cả mùa xuân, thu lẫn đông…

Vừa rẻ lại vừa thực dụng!

Trong lúc cô tính toán như vậy, không biết có phải trùng hợp hay không, bên này Trương Yến Bình đang co ro trong nhà mới của Tống Hữu Đức thì bỗng "á" lên một tiếng, trán bị một hạt dẻ nổ văng từ mặt lò nướng thẳng vào.

Tần Quân ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười, chậm rãi lật mấy củ khoai đang nướng trên lò: "Đã bảo phải cắt miệng hạt dẻ rộng ra, anh cứ lười... Sao? Cú nổ vừa rồi trên trán thơm lắm nhỉ?"

Trương Yến Bình nhặt lại hạt dẻ, vẻ mặt đầy ai oán: "Tôi cắt vỏ đấy, có bản lĩnh thì đừng ăn của tôi!"

Vừa nói vừa thở dài: "Biệt thự to đẹp gì cũng tốt, chỉ là thiếu mất cái lò sưởi, cứ thấy thiếu hương vị."

Hiểu rồi, ăn no mặc ấm rảnh rỗi rồi thì bắt đầu mơ mộng c.uộc sống điền viên thôn dã đây mà.

Tần Quân vạch trần thẳng thừng: "Nhưng mà cái phòng sát bếp kia, chẳng phải thiết kế chuyên để đốt lửa sưởi ấm còn gì!"

Từ lúc vào đông, lò sưởi ở phòng đó chưa lúc nào tắt, trên bếp lúc nào cũng hầm đồ, đừng nói đâu xa, nồi xương hầm to của đám chó nhà cũng từ bếp chính dời về đó nấu rồi.

Khi xây nhà, đã đặc biệt chừa ra căn phòng nhỏ này, vì phòng khách biệt thự quá rộng, không tiện ngồi tán gẫu, thế là xây riêng căn phòng để bà con chòm xóm tụ họp.

Diện tích không lớn, chỉ 30 mét vuông, bên trong bày bàn ghế, bánh trái, hoa quả, ở giữa đặt một cái lò sưởi bằng sắt to, ống khói vắt ngang trên đầu.

Mỗi sáng đốt lửa lên, chưa đầy mười phút phòng đã ấm áp dễ chịu, vừa sạch sẽ vừa ấm cúng, thím Liên Hoa bây giờ làm việc vặt cũng toàn chọn căn phòng này.

Còn Trương Yến Bình chạy tới nhà mới của Tống Hữu Đức, chẳng qua là hôm trước lão Từ vừa giao nhà, nhà trống trơn như mấy khu ký túc xá trên núi.

Thế là Tống Đàm liên hệ chuyển đồ đạc, phải có người trông coi đợi nhận và lắp đặt chứ!

Tiện thể lấy một túi hạt dẻ trong tủ đông, rồi đào mấy củ khoai lang trong hầm lên… chẳng phải tiện tay sao!

Bên này, Tống Hữu Đức cũng vừa nhận được điện thoại của cô con gái lớn Hồng Mai:

"Cha à, nhà xây xong rồi mà cha chẳng làm lễ thượng lương, cũng chẳng báo cho con một tiếng... Ai da! Biết trước con đã canh sale ngày 11.11 mua sắm rồi! Dù bây giờ mấy cái khuyến mãi cũng gian dối, nhưng ít ra cũng bớt được trăm tệ, đủ cho nhà mình ăn mấy bữa đấy…"

Thao Dang

Cô con gái lớn tiếc rẻ vì vuột mất cơ hội mua rẻ, giờ tính ra thì nhà mới của ông cụ đều do Tống Đàm bao hết, bà cũng đâu thể chỉ mua mỗi cái máy lạnh với tủ lạnh cho qua chuyện?

Nghĩ tới nghĩ lui, bà lại cắn răng: "Để con mua thêm cho cha cái tivi nữa!"

Trời đất, tính sơ sơ cũng mất hơn vạn tệ rồi!

Cô con gái lớn lập tức thấy lòng đau như cắt.

Loading...