Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 893: Lương thực tập.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:02:44
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên này, Tống Hồng Mai và Tống Hữu Đức đang thảo luận sôi nổi, một người muốn mua tivi to, một người thì nói kéo mạng phải tự bỏ tiền...

Hai người cãi qua cãi lại một hồi, c.uối cùng cũng mặc cả tới mức cả hai đều chấp nhận được.

Còn bên này, Kiều Kiều như cơn gió lao v.út tới, áo khoác lông vũ mở toang, khiến bà nội hoảng hốt kêu lên: "Đừng chạy nhanh thế! Kéo khóa áo vào, trúng gió lạnh là ho, là đau bụng ngay đấy..."

Nhưng mà, có đứa trẻ nào chịu nghe lời chứ!

Kiều Kiều giả vờ không nghe thấy, lúc này liền hét to với Trương Yến Bình:

"Anh Yến Bình, chị em bảo anh đặt mấy chục bộ áo phao đấy!"

Trương Yến Bình sửng sốt, đến nỗi hạt dẻ trong tay cũng rơi xuống, củ khoai lang của Tần Quân đang nướng nóng quá, lúc này bốc lên mấy cái rồi lại thả về lò. Hai người nhìn Kiều Kiều:

"Em nói lại lần nữa xem?"

Kiều Kiều há miệng định lặp lại, nhưng Trương Yến Bình đã đứng phắt dậy:

"Ý em ấy là sao chứ! Tôi từ buôn bán hoa quả mà phất lên, làm gì có kênh buôn bán quần áo hả? Yêu cầu thế thì cao quá rồi đấy! Em ấy mỗi tháng trả tôi có 2500... à không, 3500, còn lại toàn là tôi tự kiếm đấy nhé!"

Kiều Kiều cũng trợn tròn mắt: "Anh Yến Bình làm việc còn ít hơn em, sao lại được 3500... chị em chỉ trả em có 50 đồng một ngày thôi!"

Kiều Kiều cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề!

Còn Trương Yến Bình cũng thấy mình bị sỉ nhục, anh ta không cho chó ăn, không nấu đồ cho heo, cũng chẳng chăm gà, vịt, ngỗng, càng không nấu ăn...

Nhưng lao động trí óc sao có thể so với lao động chân tay được? Đang chuẩn bị xắn tay áo chứng minh giá trị của mình, thì đã thấy Tần Quân cau mày, nghiêm túc nói:

"Kiều Kiều, em vẫn còn đang học, lương thực tập thấp một chút là chuyện bình thường."

"À? Vậy à?" Kiều Kiều ngẫm nghĩ, lương thực tập, đúng là từng nghe qua mà!

Thế là nhanh chóng chấp nhận thực tế, rồi tiếp tục lặp lại yêu cầu của chị:

"Vậy cũng được... nhưng em đâu có thực tập cả đời! Anh Yến Bình mau đi mua áo đi!"

Trương Yến Bình: ...

Vẻ mặt đại ca xã hội đen đen kịt, đứng im như thể chuẩn bị đánh lộn, c.uối cùng lại ngồi xuống, nhặt một hạt dẻ lên: "Anh không biết mua!"

c.uối cùng, việc mua áo phao là do Điền Điềm giải quyết.

Trương Yến Bình đăng một cái status trên vòng bạn bè, Tôn Tự Cường nhìn thấy liền hỏi thử Điền Điềm, cô trước đây làm khuyến mãi tại hội chợ, thành tích rất tốt, nên được cửa hàng đặc biệt điều lên làm nhân viên bán hàng.

Mặc dù thu nhập bán hàng không cao bằng khi làm khuyến mãi, nhưng ổn định, có lương cơ bản, mà quan trọng là bên trong trung tâm thương mại ấm áp dễ chịu, lại còn chia ca sáng chiều, không cần đứng suốt ngày nữa.

Gần đây trời rét bất thường, khách hàng cũng tiêu tiền mạnh tay, nhờ thế Điền Điềm cũng làm việc rất có động lực, doanh số cao, lương cao!

Giờ thấy Tôn Tự Cường gửi ảnh chụp màn hình, cô sững người một chút, rồi lập tức gọi điện cho Tống Đàm:

"Cô muốn mua áo phao đúng không? Cần bao nhiêu bộ vậy? Có yêu cầu gì về size, màu sắc, kiểu dáng không?"

Tống Đàm nghĩ một lát: "Size lấy rộng rộng một chút, để mặc thêm đồ bên trong cũng thoải mái, miễn sao người nhà mặc được là được. Màu sắc kiểu dáng thì không yêu cầu, miễn sao dày dặn, chắn gió, giữ ấm tốt là được..."

Cô lại tính toán sơ sơ, nhà mình cộng thêm người nhà của giáo sư Tống, thế nào cũng phải tầm hai mươi bộ.

"Đặt hai mươi bộ đi."

Hai mươi bộ, không nhiều, nhưng cũng không phải ít.

Điền Điềm ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Chỉ lấy áo phao thôi à? Cần thêm áo lông vũ không? Tuy mẫu hơi cũ, nhưng dày dặn lắm, mà giá lại rẻ."

Tống Đàm suy nghĩ: "Bên cô có nguồn hàng à?"

Điền Điềm khẽ cười, liếc nhìn về phía kho hàng trong trung tâm thương mại: "Không phải lúc trước tôi làm khuyến mãi sao? Hồi đó tôi bán cho một hãng lớn, toàn mẫu tồn kho của hai ba năm trước, nhưng giá siêu rẻ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-893-luong-thuc-tap.html.]

"Còn có cả một thương hiệu áo lông vũ cũng bán mẫu cũ hai ba năm trước, chất lượng rất tốt, dày dặn chắc chắn."

Nhưng hồi đó khuyến mãi không mấy thành công, lý do rất đơn giản, làm khuyến mãi thì ai cũng làm.

Còn tại sao nhiều thế? Thì lại phải nhắc tới chuyện hai năm trước mọi người không tiện ra ngoài rồi...

Tóm lại, Điền Điềm nói: "Thương hiệu đó đã vào trung tâm thương mại rồi, lúc kiểm kê hàng tồn, áo phao còn hơn bốn mươi cái, áo lông vũ cũng còn hơn bảy mươi cái..."

"Chất lượng thật sự rất tốt, lượng bông bên trong cũng nhiều, tôi đã mua cho cha mẹ tôi rồi..." còn mua cho cả Tôn Tự Cường nữa!

Tống Đàm ngẫm nghĩ một chút: "Vậy cô chờ chút, để tôi tính cụ thể đã."

"Được!" Điền Điềm cũng rất sảng khoái: "Để tôi đi thương lượng giá trước, một lúc mua nhiều như vậy, không thể tính giá lẻ như bình thường được."

Tống Đàm trong lòng sáng bừng.

Thao Dang

Tốt quá rồi, khỏi cần tính toán lằng nhằng, cô hỏi thẳng: "Nếu tôi lấy hết, cô có thể thương lượng được giá thế nào?"

Ở làng còn có năm cụ già cần được bảo hộ, mỗi người một cái áo, rồi còn họ hàng thân thích, ông bà, cậu mợ cũng phải chuẩn bị...

Gần như là vừa vặn! Áo mặc cũng không sợ để hỏng!

Còn mấy mẫu mã cũ vài năm trước gì đó... không quan trọng, ở thôn quê ai lại đi chú trọng mấy thứ đó chứ!

Điền Điềm lập tức tinh thần phấn chấn: "Cô cứ đợi nhé! Áo phao của thương hiệu này rất nổi tiếng, lúc khuyến mãi cũng phải 299 đến 599 tệ, tôi biết cũng có chỗ rẻ hơn, nhưng kiểu mới thì đều trên 1000 cả... Mua để tặng cũng xứng mặt mũi mà!"

"Còn áo lông vũ thì, mẫu mới bây giờ tôi thấy có cái ba, bốn nghìn đồng một chiếc... mà hàng khuyến mãi cũng toàn 499 đến 899..."

Cô nàng tự tin đầy mình: "Cô yên tâm, chắc chắn sẽ có giá tốt!"

Điền Điềm làm việc cực kỳ hiệu quả.

Cô còn đang đi làm, lập tức xin nghỉ nửa ngày, rồi chạy đi tìm quản lý hai thương hiệu kia bàn bạc.

Tốt quá rồi!

Một bên muốn dọn kho, một bên muốn mua rẻ, đúng là đôi bên cùng có lợi!

Hơn nữa do các thương hiệu phải kiểm soát giá bán, họ không thể tùy tiện hạ giá mạnh trong chương trình khuyến mãi, nhưng các mẫu mã kia đều đã là hàng hai ba năm trước...

Nếu không nhanh chóng bán hết, thì chỉ còn cách đẩy về kho tổng, sau đó bán đổ bán tháo cho các cửa hàng đại hạ giá, rất bất lợi cho việc điều phối hàng hóa của cửa tiệm.

Vậy nên, sau một hồi thương lượng, Điền Điềm c.uối cùng cũng chốt được trước giờ tan ca:

"Áo phao đồng giá 165 tệ một chiếc, yên tâm đi, hầu hết đều là size lớn và siêu lớn, size nhỏ chỉ có vài cái."

"Áo lông vũ đồng giá 280 tệ một chiếc, có cả dáng ngắn lẫn dáng dài, rất dày dặn, size nhỏ cũng có nhưng form rộng, mặc được."

"Còn có một thương hiệu nhỏ đang làm khuyến mãi quần bông giả da, chất lượng rất ổn, cũng rất ấm… Tôi tự quyết luôn rồi, 40 cái tổng cộng 3000 tệ."

Quần bông giả da là đồ tốt đấy!

Mặc dù mặc lên vừa xấu vừa béo vừa quê mùa, nhưng ai đã từng sống ở nông thôn đều biết, người già thường không quen dùng máy giặt, quần áo mùa đông toàn phải giặt tay, vắt tay cực nhọc, nhiều khi nhìn lúc nào cũng lấm lem bẩn thỉu.

Thậm chí, có người cả mùa đông ngoài mấy ngày lễ tết, gần như chẳng thay đổi bộ quần áo ngoài.

Mà loại quần bông giả da này, bên ngoài là da PU, bên trong lót bông lông mềm, mặc thêm lớp quần giữ nhiệt bên trong là đủ.

Nếu dính bẩn, chỉ cần lấy khăn ướt lau qua bề mặt, gió mưa tuyết cũng không lo thấm lạnh...

"Được được được!" Tống Đàm vô cùng hài lòng: "Vừa hay chuẩn bị mỗi ông bà mỗi cái."

Tổng cộng tính lại, hơn ba mươi ngàn tệ một chút.

Tống Đàm lập tức chuyển khoản ngay, lúc này nhớ tới ngày đầu mới gom được sáu mươi ngàn tệ, không khỏi cảm thán...

Ôi chao, đúng là phất lên rồi! Bây giờ bỏ ra ba mươi ngàn mà cũng chẳng chớp mắt nữa!

Loading...