Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 894: Giới tính sai rồi.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:02:46
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợt rét đột ngột này khiến nhu cầu mua sắm của mọi người bùng nổ, buôn bán ở trung tâm thương mại cũng cực kỳ nhộn nhịp. Điền Điềm mãi đến ngày nghỉ mới có thời gian, liền giục Tống Đàm lái xe tới, thùng sau chiếc bán tải chất đầy ắp.

Quần áo mùa đông chiếm diện tích lớn, rõ ràng chỉ hơn trăm bộ, vậy mà chất kín chục cái thùng to đùng.

Thao Dang

Tống Đàm cũng không nhắc gì tới hoa hồng, chỉ khi chuẩn bị lên xe mới hỏi Điền Điềm:

"Năm sau nếu trong tay có chút vốn, có muốn làm một cái nhà kính không?"

Điền Điềm sững người.

Nói thật thì, cha mẹ cô sức khỏe không tốt, cô cũng đã có ý định ở lại quê nhà phát triển. Công việc ở trung tâm thương mại này, cố lắm thì cũng chỉ làm đến Tết thôi.

Nhưng dựng nhà kính...

Cô thật thà nói: "Tôi chưa từng nghĩ đến."

Tống Đàm suy nghĩ:

"Ờ cũng đúng, giờ làm một cái nhà kính, cho dù chỉ vài mẫu đất thôi, chi phí cũng mấy vạn tệ, đầu tư ban đầu khá lớn..."

"Hay là cô suy nghĩ xem năm sau qua chỗ tôi làm nhé? Tiền lương chắc chắn không cao bằng cô làm bán hàng bây giờ, nhưng sẽ tích lũy được kinh nghiệm, tôi còn có thể giới thiệu thêm khách hàng cho cô. Đợi khi nào tiết kiệm đủ vốn, rồi hãy tính tiếp."

Điền Điềm là người vừa chăm chỉ vừa tháo vát, lại không ngại khổ cực.

Thật lòng mà nói, với chừng ấy ưu điểm hội tụ, Tống Đàm không thèm khát nhân tài như vậy mới lạ. Chỉ tiếc nhà cô ấy gánh nặng quá lớn, trong lòng chỉ mong kiếm thật nhiều tiền.

Làm việc với Tống Đàm, cơ hội kiếm tiền nhanh không nhiều, chỉ có cái ổn định mà thôi.

Thế nên cô mới không nhắc tới.

Giờ nhìn thấy cô ấy đi làm mấy tháng đã gầy rộc đi một vòng, Tống Đàm cũng không nhịn được mà hỏi thử.

Điền Điềm mắt sáng rực.

Một lúc sau, cô hỏi: "Vậy... cô định để tôi làm gì?"

Làm gì à? Thì nhiều lắm ấy chứ! Quản lý cửa hàng online, đàm phán với nhà c.ung cấp, quản lý sản xuất ở xưởng... việc gì cô ấy cũng làm được!

Nhưng quan trọng nhất là…

"Từ ý giáo sư Tống, năm sau ông ấy với mấy sinh viên sẽ có người ở lại giúp nhà mình. Tính giáo sư thế nào cô cũng biết rồi, chỉ cần mình chịu khó trồng trọt, thầy ấy chẳng tiếc chỉ dẫn đâu."

Tống Đàm tiếp xúc với nhiều người, giờ cũng đúc kết được kha khá kinh nghiệm buôn bán, tuy tuổi nhỏ hơn Điền Điềm, nhưng lúc này nói ra, Điền Điềm nghe mà cực kỳ chăm chú.

"Muốn nhanh kiếm tiền, thì làm thuê không thực tế đâu. Nhưng giờ làm ăn ở thành phố khó lắm, đầu tư lúc nào cũng phải mấy chục vạn đến cả triệu tệ, làm ăn nhỏ gần như chẳng có cơ hội."

"Nhà tôi vừa xây thêm nhà kính, giờ bên trong có trồng dâu tây với cà chua, dịp Tết bán rất chạy... Nếu cô muốn, năm sau có thể học thêm kỹ thuật trồng nhà kính, tôi còn chia giống cho cô trồng thử."

Nếu làm vậy, khoảng hai ba năm sau, Điền Điềm sẽ có đủ kinh nghiệm rồi.

Nhưng Điền Điềm lại dứt khoát nói: "Nhà kính nhà cô năm nay còn thiếu người trông nom không?"

Hả?

Tống Đàm ngớ người:

"Trong nhà kính giờ đều đã trồng xong hơn một tháng rồi, mua cây giống lớn... Bây giờ mà đi xem, dâu tây đã bắt đầu ra hoa rồi."

"Không sao cả." Điền Điềm điềm tĩnh nói:

"Tiền bán trứng trà trước đây tôi đã trả gần hết nợ rồi, dạo này cũng tích được một hai vạn tệ, tiền thuốc men của cha mẹ và học phí sinh hoạt của Tiểu Dã cũng tạm thời ổn định."

"Bây giờ qua chỗ cô, còn ba bốn tháng nữa mới hết mùa đông, thời gian học kinh nghiệm còn dư dả, nếu thuận lợi, sang năm tôi có thể tự dựng một cái nhà kính nhỏ rồi."

Tống Đàm không khỏi thấy chua xót.

Tại sao người ta lại có anh em, chị em vừa thông minh vừa quyết đoán, lại vừa chịu thương chịu khó như thế chứ.

Lại nghĩ đến nhà mình, anh Yến Bình thì không cần nhắc tới, còn anh Ngô Lôi thì lại càng...

Tống Đàm không khỏi tự kiểm điểm, chẳng lẽ lúc trước tìm người lao động, chọn nhầm giới tính rồi sao?

Nhưng vấn đề là, ở thành phố do chính sách kế hoạch hóa gia đình, anh Yến Bình đã bị kéo về đây rồi, con trai cô Hai thì đang làm việc Nhà nước. Nhà bác Cả tạm thời không bàn tới, còn em gái họ (Ngô Linh – em gái Ngô Lôi) nhà cậu Hai thì dù thế nào cũng không chịu quay về quê sống.

Không cần nói cũng biết, ngay cả nhà bác Cả cũng chẳng đời nào đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-894-gioi-tinh-sai-roi.html.]

Lý do rất đơn giản.

Con gái làm nông ở quê thì lấy đâu ra điều kiện tốt để kiếm được đối tượng tử tế?

Ngay cả các cô gái bản địa ở nông thôn, như Điền Điềm chẳng hạn, nếu không phải vì cha mẹ lâm bệnh, không thể rời xa, thì giờ cô ấy cũng đang tự do tung bay trong thành phố rồi!

Đáng giận thật!

Tống Đàm tạm biệt Điền Điềm, trên đường lái xe về nhà mà lòng ngập tràn chua xót. Nhưng chạy được một đoạn, nhìn thấy con đường nhựa mới lát sạch sẽ tinh tươm, tâm trạng cô dần dần thoải mái trở lại.

Dạo này trời lạnh, không chỉ mấy khu ký túc xá và nhà của ông nội đang thi công ngày đêm để bàn giao, mà tiến độ làm đường cũng mỗi ngày một tăng tốc.

Này nhé, toàn tuyến chỉ còn một đoạn ngắn nữa chưa xong, chỉ đợi vài hôm nữa khi nhiệt độ nhích lên một chút, rải thêm lớp nhựa đường nữa là hoàn thành.

Nhưng mà, đó lại là việc của làng bên rồi.

Còn đối với nhà họ Tống, giờ đi từ nhà tới trung tâm thành phố, thực sự chỉ mất có một tiếng thôi!

Đợi đến khi Tống Đàm về đến nhà, chuẩn bị dỡ mấy cái thùng lớn xuống kiểm tra, thì Ngô Lan đã ngạc nhiên hỏi:

"Sao lại mua lắm quần áo thế? Có tiền thừa à?"

Tống Đàm cũng thành thật đáp:

"Toàn đồ dọn kho sau khuyến mãi ở trung tâm thương mại, kéo nguyên đống về nên giá rất rẻ ạ!"

"Bao nhiêu tiền vậy?"

Ngô Lan vừa xách ra một chiếc áo lông vũ đen dày cộp, vừa bóp bóp lớp ngoài áo, nhìn thấy lớp lông bên trong phồng lên theo không khí thì không khỏi hài lòng, lại lật ra xem kỹ:

"Chất lượng đường may cũng không tệ đấy."

Tống Đàm cũng gật đầu:

"Dạ, chỉ có điều kiểu dáng hơi cũ thôi, 280 tệ một cái ạ!"

Gần đây giá quần áo leo thang chóng mặt, treo giá càng ngày càng cao, 280 tệ cho một chiếc áo lông vũ thì đúng là rẻ thật.

Ngô Lan rất hài lòng với giá cả, nhanh chóng lục lọi:

"Để mẹ chọn trước cho bà ngoại với ông ngoại con mỗi người một cái."

Cứ thoải mái chọn đi! Nhiều quần áo thế, chọn dăm bảy bộ cũng dư dả.

Bà thậm chí còn chủ động mở thêm một thùng khác.

"Quần bông giả da này, có nên lấy cho ông ngoại con một cái không?"

Ngô Lan liếc mắt nhìn qua, lập tức bĩu môi:

"Cái này già quá, ông ngoại con có cái đệm gối đầu gối lông dê mẹ mua trên TikTok rồi, ông ấy ngồi xe lăn, mặc quần dày quá cũng bất tiện."

Nghĩ một lát lại cúi xuống lục thêm:

"Lấy cho cha con một cái đi, ông ấy đi xe máy thì tiện."

Tống Tam Thành đường đường là một người đàn ông trưởng thành, cũng có thẩm mỹ riêng đấy nhé?

Năm ngoái còn tự mua quần bò lót nỉ ở phiên chợ quê, 50 tệ một cái, mặc lên thấy mình trẻ trung hẳn.

Lúc này ông vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:

"Không cần! Bây giờ cha có bằng lái rồi, ai còn đi xe máy nữa chứ?"

Nhưng Tống Đàm thì gật gù:

"Được, vậy lấy thêm cho cha hai cái. Sau này nếu có tuyết rơi, mặc quần này lên núi cho tiện."

Còn về bằng lái xe...

Tống Đàm nghiêm túc nói:

"Cha, lần trước cha lái xe thật sự còn kém lắm, vừa hay con đường nhựa mới làm xong, cha cứ từ từ luyện thêm đi."

"Còn chuyện mua ô tô... Hay là để sang năm rồi tính?"

Loading...