Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 895: Con đường này tôi lái được.
Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:02:48
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Tam Thành như bị sét đánh ngang tai!
Cực khổ suốt cả năm trời mới lấy được bằng lái, Tết sắp tới, người trong thôn sẽ tụ tập đông đúc, chính là dịp thích hợp để lái chiếc xe mới mua, thong thả đi trên đường làng, gặp người quen thì hạ cửa kính xuống, rút điếu thuốc đưa qua:
"…Haiz, chỉ là phương tiện đi lại thôi, lái bừa ấy mà…"
Giấc mộng này, ông đã mơ tới không biết bao nhiêu phiên bản khác nhau rồi!
Thế mà, thế mà lại bị bảo… để sang năm mới mua xe? Con gái vừa mới mua quần áo đã tiêu tốn mất ba vạn tệ rồi!
Ông chỉ vào con đường nhựa ngoài cửa, tươi mới sáng bóng:
"Rộng tận năm mét rồi đấy! Trong làng giờ cũng chẳng có nhiều xe, sao lại nói không thích hợp cho cha lái?"
Nhìn con đường này xem! Tống Tam Thành mỗi ngày đều dõi mắt theo tiến độ thi công! Người ta san lấp mặt bằng mất nửa tháng, đổ bê tông chờ khô, rồi lại trải lớp nhựa lót, rải nhựa nóng, cán phẳng…
Nhìn xem, mặt đường đẹp thế kia! Bằng phẳng thế kia!
Dù giờ đi từ vườn rau ra nhà kính bị đường nhựa phân chia thêm đoạn, nhưng Tống Tam Thành vẫn thấy vui sướng tận đáy lòng!
Thế nhưng, nghe Tống Đàm nói vậy...
"Tuyến đường này cha hoàn toàn lái được!" Ông nhấn mạnh, hiếm khi cứng rắn đến thế.
"Dạ dạ..." Tống Đàm gật đầu lấy lệ, sau đó lớn tiếng gọi:
"Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ với cha thay phiên nhau lái thử một vòng quanh ngọn núi nhà mình đi!"
Ngô Lan lúc này đang bận rộn sắp xếp quần áo, đừng tưởng hơn trăm bộ mà ít nhé, còn phải lựa cái thích, thử đồ, rồi chọn cho ông bà ngoại mỗi người một cái nữa chứ.
Nghe gọi, bà hơi bực bội đáp:
"Mẹ lấy bằng lái rồi, cái đường này còn rộng hơn sân tập lái xe, có gì mà luyện?"
Câu này thì thật sự là sự thật.
Cái sân tập lái ở thị trấn nhỏ xíu, chỉ quây đại cái sân đất trống bằng bức tường tạm bợ, san phẳng sơ sài.
Thực tế, ở thị trấn học lái xe chẳng mấy ai nghiêm túc, mấy ông bà mở trường dạy lái cũng chẳng xem đó là chuyện gì lớn lao. Ở thành phố mới có mấy trung tâm đào tạo bài bản.
Với cái môi trường đó, Ngô Lan lại cực kỳ thích nghi, bây giờ cầm chìa khóa xe của Tống Đàm, leo lên lái thẳng luôn.
Mà chiếc này lại còn là xe số sàn nhé, dù gì hồi học cũng toàn xe cũ thải loại từ thành phố xuống, đâu phải tự động số đâu.
Thắt dây an toàn, nổ máy, xe trôi đi êm ru, mọi thao tác đều trôi chảy mượt mà.
Tới khi Tống Tam Thành còn đang ngẩn ra, thì Ngô Lan đã lái xe vòng qua sau núi rồi.
Ông căng mặt:
"Sao mới ngồi lên xe đã liều thế! Phải cẩn thận chứ…"
Tống Đàm nghĩ thầm, cửa nhà to thế kia, xe có chạy vòng vòng cũng chẳng sao, ra ngoài kia còn có con đường nhựa rộng thênh thang, không xe cộ, không vật cản, còn cẩn thận kiểu gì nữa?
Ừm… Xem ra, trước tiên có thể cân nhắc mua xe cho mẹ rồi!
Nhưng nhìn cái bộ dạng của Tống Tam Thành bên cạnh… cô vẫn quyết định im lặng.
Vòng ra sau núi cũng không xa, tiếp theo nữa đã là dãy núi lớn, rẽ tiếp qua lối đường còn đang làm dở là sang làng bên rồi.
Vậy nên Ngô Lan lái một vòng rồi quay lại rất nhanh.
Đến lượt Tống Tam Thành, ông cầm lấy chìa khóa, lên xe, cài dây an toàn, miệng còn lẩm bẩm:
"Vào số…"
Tống Đàm nhìn mà chỉ biết thầm thở dài: Đúng là cha ruột mà!
Kỹ năng lái xe thế này mà còn mơ tới xe mới? Trước tiên luyện tay cho quen với xe cũ đi đã!
Tống Tam Thành thề thốt rằng bình thường ông không hề căng thẳng vậy đâu, chỉ là bây giờ cả nhà đều đang nhìn chằm chằm, khiến ông không khỏi lúng túng...
Xe còn chưa kịp nhích lên, đã nghe tiếng xe khác từ xa vọng lại, mỗi lúc một gần, rồi dừng ngay trước cửa nhà!
Tống Đàm bước ra xem.
Thao Dang
"Giáo sư Tống?!"
Đúng là giáo sư Tống rồi! Không chỉ mình ông ấy, từ chiếc taxi còn bước xuống một bà cụ tóc bạc nhưng làn da mịn màng trắng trẻo, nhìn cực kỳ trẻ trung!
"Giáo sư Tống, thầy còn dẫn theo người nhà tới ạ!" Tống Đàm vui mừng khôn xiết, có người nhà đến, Tết này kéo một chân heo, ôm cái chén cơm, còn ai nỡ đi nữa chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-895-con-duong-nay-toi-lai-duoc.html.]
Ôi không ổn rồi, phải mở thêm một cái bếp nhỏ trên núi thôi, chuyên để nấu món ngon nhà làm cho giáo sư Tống và người nhà ăn riêng mới được!
Giáo sư Tống cũng cười hớn hở:
"Đúng vậy, trường tôi giờ hết tiết rồi, trong tay cũng không còn đề tài nghiên cứu gì, nên tranh thủ dẫn vợ tôi tới đây nghỉ dưỡng...
Ra khỏi ga tàu cao tốc định nhắn cho mọi người một tiếng, ai ngờ nghe nói bên này đã làm xong đường nhựa, thế là chúng tôi thuê xe chạy thẳng tới luôn!"
Vừa nói, ông vừa giới thiệu:
"Đây là vợ tôi, Đường Song, cứ gọi là bà Đường là được, bà ấy từng dạy ở Sư phạm, giờ cũng nghỉ hưu rồi, không có đi làm lại...
Đàm Đàm à, có gì cần thì nhờ bà Đường giúp một tay, chỉ cần lo cơm nước cho bà ấy là được."
Bà Đường...
Mọi người đưa mắt nhìn sang bà Đường.
Bà lão nhỏ nhắn, da trắng mịn, nếp nhăn rất nông, mặc đồ thể thao đứng đó, dáng vẻ tuy gầy gò nhưng thẳng tắp, trông cực kỳ có khí chất...
Nói thật, so với Ngô Lan, người mà nửa năm qua đã dưỡng cho da dẻ bớt đen, trông cũng chỉ lớn hơn chừng năm sáu tuổi thôi!
Đây còn là Ngô Lan đã dưỡng da bồi bổ suốt nửa năm trời đấy nhé!
Nhưng dù trẻ trung thế nào, tuổi tác vẫn ở đó, vì vậy Tống Đàm lập tức vẫy tay:
"Kiều Kiều, nhanh lên, giúp bà Đường mang hành lý vào nhà!"
Cô còn quay sang nói với giáo sư Tống:
"Ngài nói gì mà khách sáo thế ạ, đã tới nhà chúng em thì còn lo chuyện ăn uống làm gì! Đúng lúc, ký túc trên núi vừa giao nhà xong, ăn cơm xong chúng ta lên núi xem phòng xem còn thiếu gì, em đi mua bổ sung cho!"
Nghe vậy, giáo sư Tống cười tít mắt:
"Ôi chao, có bà Đường đi cùng, phúc lợi của tôi cũng tăng rồi! Không phải ngủ trên ván gỗ trơ trọi nữa à?"
Câu này...
Tống Đàm lập tức không vui:
"Đừng vu oan cho em! Có nệm đàng hoàng nhé, là tự thầy đòi nằm giường cứng cơ!"
Giáo sư Tống cười ha hả:
"Đúng đúng đúng, nói thế mới đúng vị đấy! Cái kiểu xưng hô 'ngài' nọ kia, nghe kỳ quặc lắm... Nào nào nào, nhanh pha cho tôi một tách trà ngon đi, ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, mệt rã rời rồi đây này."
Bên kia, Kiều Kiều đang lấy hành lý từ cốp xe, thỉnh thoảng tò mò nhìn bà Đường.
Ánh mắt cậu nhóc trong sáng, tò mò cũng rất tự nhiên, khiến người ta thấy vui vẻ, bà Đường đã nghe giáo sư Tống nhắc về cậu suốt rồi.
Ông lão nhà bà từ lúc về quê cứ một lòng nhớ mãi nhà họ Tống ở làng Vân Kiều, ăn cơm nhớ, ngủ nhớ, uống trà cũng nhớ...
Đương nhiên, bà Đường thầm nghĩ:
Mấy món trà ngon, đồ ăn vặt, rượu trắng, còn cả cá khô, mứt bí mà ông ấy gở, bà đã ăn sạch bách ấy chứ...
Khụ, bà còn chưa đến mà đã bắt đầu nhớ rồi.
Đúng dịp này ở thủ đô vừa bắt đầu sưởi ấm mùa đông, trong nhà bật máy tạo ẩm mà không khí vẫn khô khốc, muốn ra ngoài đi dạo cũng ngại lạnh.
Bà tuổi già sức yếu, dăm bữa nửa tháng lại thấy khó chịu, giáo sư Tống thì cứ nhắc mãi món "thịt heo mổ Tết"...
Được thôi!
Dù sao tuổi này cũng không phải lo chuyện con cái, xách hành lý, đi là đi!
Giờ nhìn Kiều Kiều, bà Đường cười híp mắt:
"Cháu là Tống Kiều phải không? Ông nội cháu bảo cháu vừa thông minh lại ngoan ngoãn, còn rất ham học nữa... Bà mang theo cờ vây và màu nước đây, có muốn học chơi cờ và vẽ tranh với bà không?"
Kiều Kiều trợn tròn mắt!
Chơi cờ! Vẽ tranh?!
Đối với một đứa trẻ chỉ biết đến Ultraman mà nói, đây quả thực là hai kỹ năng vừa cao cấp vừa hấp dẫn!
Huống chi gần đây cậu nhóc không xem Ultraman nữa, mà chuyển sang mê ‘Đại Anh Hùng Địch Thanh’ và ‘Thiếu Niên Cờ Vây’ rồi!
Kiều Kiều gật đầu như gà mổ thóc:
"Cháu biết cờ vây! Tướng quân Giang Lưu Nhi ấy! Cháu muốn học ạ! Vẽ tranh cũng học luôn ạ! Tranh dán của 'Đại Anh Hùng Địch Thanh' mua không được, cháu tự vẽ luôn!"