Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 899: Hồng hào mềm mại.
Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:02:57
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu tiên bà Đường tới, vì trên núi còn chưa thu xếp xong, nhà họ Tống đặc biệt dọn phòng tầng hai cho hai ông bà ở.
Bà thì chẳng kén chọn gì, mê đẹp thì mê đẹp thật, nhưng cũng từng trải qua khổ cực, ở đâu cũng được hết.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, bà cụ vội vàng tháo găng tay ra, vừa nhìn thấy lòng bàn tay mềm mại mịn màng, lập tức vui mừng không kìm được!
Tuy vẫn còn hơi dính dầu, nhưng chỉ cần lấy khăn ướt lau qua, toàn bộ lòng bàn tay rõ ràng trở nên trắng trẻo, mềm mại hơn rất nhiều!
"Được quá, được quá!" Bà cười híp mắt, vô cùng hài lòng.
Tối qua, bà lấy một tuýp kem dưỡng tay bóng nhẫy bôi khắp tay, rồi đeo luôn đôi găng lao động mà nhà họ Tống tạm thời tìm được, xem như đắp mặt nạ tay.
Nay ngủ một giấc tỉnh dậy, hiệu quả lại vượt xa mong đợi!
Trong phòng không có ai, bà cũng chẳng buồn giữ ý, liền co chân lên, lột luôn vớ ra:
"Ôi chao! Chân tôi cũng trắng nõn mềm mịn luôn rồi đây này!"
Giáo sư Tống vừa từ nhà vệ sinh đi ra, nghe thấy thì cười khẩy:
"Sáng sớm đã mó tay vào chân rồi... Nhiêu tuổi đầu rồi mà còn cứ như cô gái nhỏ, thói quen mê đẹp này đúng là không sửa nổi!"
Bà Đường "hừ" một tiếng, không thèm để ý ông, chỉ thầm tính toán:
"Ông hỏi thử xem đợt thử nghiệm này làm được bao nhiêu tuýp? Tôi muốn mua thêm một tuýp nữa, muốn làm dầu dưỡng toàn thân, rồi tiện thể bấm huyệt massage mặt luôn... Chứ tôi cũng đâu có lấy không, về tôi còn đăng lên mạng quảng bá cho họ!"
Giáo sư Tống lắc đầu:
"Bà nằm mơ đi. Đồ nhà Tống Đàm ấy hả, cần gì quảng cáo? Mở livestream cũng chỉ vì Kiều Kiều thích thôi, chứ nhà họ vốn chẳng thiếu người mua."
Bà Đường thở dài:
"Biết ngay là ông chẳng giúp được gì mà. Để đó, lát nữa tôi dạy Kiều Kiều chơi cờ, tôi không tin không kiếm được ít đồ tốt!"
Nói xong, bà lau sạch dầu thừa trên chân, rồi bắt đầu rửa mặt súc miệng.
Phải nói, sống trên núi đúng là thoải mái, tối qua mới chập tối đã ngủ, sáng nay sáu giờ đã tự nhiên tỉnh giấc.
Bà vừa nói, giáo sư Tống vừa chẳng coi vào đâu:
"Bà chưa gặp mùa hè thôi. Tới hè, tôi ngủ trong nhà phụ, trải chiếu, mát mẻ dễ chịu, còn thoải mái hơn phòng có điều hòa cả trăm lần!"
Quả thật vậy.
Khi đó, Tống Đàm còn chưa luyện khí giỏi lắm, ban đêm linh khí tụ về quanh nhà, âm thầm dưỡng sinh cho mọi người, nhẹ nhàng mà hiệu quả, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
So ra, mùa đông do phải giữ ấm, cửa nẻo đóng kín, cảm giác ấy kém hơn đôi chút.
Nhưng đối với bà Đường thì đã quá đủ, bà thậm chí còn cảm thấy hôm nay mình dậy sớm tinh thần phơi phới cũng nhờ nguyên nhân đó, bưng bàn cờ xuống lầu, tâm trạng hớn hở.
Mùa đông ngày ngắn, giờ này đừng tưởng mới tờ mờ sáng, thực ra đã tám giờ rồi.
Mọi người cũng chẳng câu nệ, chỉ thuận miệng gọi một tiếng:
"Bữa sáng ở trong nồi đấy ạ!"
Trời lạnh, đồ ăn để trong nồi là an toàn nhất, không thấy hai con mèo cam con (ờ thì giờ… cũng chẳng nhỏ nữa rồi) đã kéo thùng giấy nằm ngủ trong phòng sưởi rồi sao!
So với mấy chú chó, hai con mèo này mới đúng là sống an nhàn sung sướng!
Tất nhiên, phần lớn thời gian, bọn chúng vẫn phải tự đi tìm đồ ăn vặt, những món không nằm trong thực đơn chó mèo thì chê không thèm ăn.
Bà Đường cảm nhận trải nghiệm mới mẻ này, nét mặt đầy phấn khởi.
Thật kỳ lạ, lý ra đã là khách, nhà họ Tống phải đợi mọi người cùng ngồi ăn sáng mới đúng, vậy mà chỉ buông một câu "ở trong nồi đấy", lại khiến bà lập tức có cảm giác thân thuộc.
Giữa sự khách sáo và tự nhiên, giữa xa cách và thân tình, khác biệt một trời một vực.
Giờ phút này, bà Đường mỉm cười hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-899-hong-hao-mem-mai.html.]
"Bữa sáng có gì vậy?"
Ngô Lan cười đáp:
"Bánh hành ăn kèm cháo trắng đấy, cô giáo Đường ăn được không?"
Bà làm bộ than thở:
"Các cô các cậu đúng là chẳng ai thèm giảm cân nhỉ, toàn tinh bột với tinh bột... Ôi trời, thơm quá!"
Vừa nói vừa nhấc giày bốt nhỏ, cũng lon ton vào bếp.
Ngô Lan cười hề hề:
"Ở nhà tôi ấy à, đừng mơ đến chuyện giảm cân nhé! Có mơ cũng vô ích!"
Thao Dang
Đúng vậy!
Trong bếp, bà Đường mở nắp nồi, gắp ra một cái bánh hành còn nóng hổi, dưới đáy bếp còn âm ấm lửa, bánh hành được nướng giòn tan, mùi hành mỡ thơm nức cả phòng.
Cắn một miếng, lớp vỏ giòn tan, hương thơm nồng đậm, ngon không thể tả!
"Nhanh lên!" Bà vừa nhai vừa lúng búng sai bảo: "Khô quá, lão Tống, múc cho tôi chén cháo để trôi xuống đi!"
Cháo vừa xuống, ba cái bánh nhỏ đã không còn, bà Đường còn muốn uống thêm một chén cháo nữa, vội bị giáo sư Tống ngăn lại: "Lớn tuổi rồi mà còn không biết kiềm chế? Bình thường bữa sáng ăn một cái bánh bao còn chê nhiều, giờ ăn nhiều vậy, không muốn sống nữa hả!"
Vợ ông, hồi còn trẻ, người ta thì sợ ăn không đủ no, còn bà ấy thì lúc nào cũng lo sợ béo lên, đến già vẫn như thế.
Giờ sáng sớm đã ăn nhiều như vậy, trong lòng giáo sư Tống cũng thấp thỏm bất an.
Đúng lúc đó, Tống Đàm bước vào, không nhịn được bật cười: "Không sao không sao, uống viên tiêu thực rồi vận động một chút là ổn. Cô giáo Đường, bà có sợ chó không? Nếu không sợ thì để Kiều Kiều dẫn bà đi cho chó ăn nhé! Bãi cỏ bên kia còn có mấy chú dê con đáng yêu lắm ạ!"
Bà giáo Đường nhận lấy viên tiêu thực uống xuống, còn hơi do dự: "Tôi định buổi sáng dạy Kiều Kiều chơi cờ mà……"
"Không được không được ạ!" Kiều Kiều lắc đầu: "Thầy Tần bảo buổi sáng phải học văn hóa, con đã học xong một tiết tự học sáng rồi!"
Thật ra là cả nhà đã quen dậy sớm, trời lạnh không có việc gì, bèn tranh thủ học hành một chút cho đỡ phí thời gian.
Bà Đường trịnh trọng gật đầu: "Được được được! Chả trách lão Tống nói thầy Tần là giáo viên giỏi, được rồi! Vậy trưa ăn cơm xong học một chút, được không?"
Hả?
Kiều Kiều lại khó xử: "Chiều có được không ạ? Trưa con còn phải dẫn Đại Hùng đi thụ phấn."
"Cái gì?" Bà Đường không nghe rõ, dẫn Đại Hùng đi thụ phấn? Mùa đông này, bây giờ? Đại Hùng là ai?
Ánh mắt bà đảo một vòng, nhìn chằm chằm vào Trương Yến Bình đang lạch bạch kéo dép lê trong sân, trên tay còn ôm một con mèo, từ đầu tới chân đánh giá một lượt:
"Ừm, phải nói, cái tên đó đúng là hợp ghê!"
Trương Yến Bình, bất ngờ bị mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm: … Tôi mặc quần ngủ đi dép lê, ôm mèo, có gì sai sao?
Không có gì sai cả, chỉ là bà Đường hơi sốt ruột, không làm chút cống hiến, sao tiện mở miệng xin mua kem dưỡng tay chứ? Dù gì người ta cũng đã cho một tuýp rồi.
Bà nhịn xuống sự nôn nóng, lúc này ngượng ngùng cởi áo khoác ngoài, khoác lên chiếc áo phao dài màu hồng do Ngô Lan đưa cho, dài tới tận bắp chân.
Ngô Lan còn lải nhải: "Ôi trời tôi đã nói rồi mà! Cái áo phao hồng size nhỏ này ai mặc cũng không hợp, không ngờ cô giáo Đường lại tới! Da vừa trắng lại vừa sang, mặc lên thì đúng là hợp quá trời!"
Bà Đường toan từ chối, màu hồng phấn non nớt thế này, để cho đám thanh niên mặc chẳng phải tốt hơn sao! Nhưng trong nhà, chỉ có mình bà cao một mét sáu, vóc dáng lại nhỏ nhắn gầy gò.
"Chỗ mình lạnh hơn thành phố nhiều, bên sông trên núi còn lạnh hơn, áo khoác lông dê của bà mà bị mắc hỏng thì tiếc lắm, mặc áo phao này vẫn thực tế hơn!"
Ngô Lan thì hớn hở không thôi, cứ tưởng cái áo phao hồng size nhỏ này sẽ ế, không ngờ lại có người mặc vừa!
"Phải nói là đồ hãng lớn đúng là khác, màu hồng này làm ra mà chẳng hề quê mùa, đẹp vừa vặn…… phải không cô giáo Đường?"
Bà giáo Đường khoác lên mình chiếc áo phao dài màu hồng phấn hàng quá mùa, vẻ mặt nhỏ bé phức tạp:
"Đúng, đồ hãng lớn…… cũng khá tốt, màu hồng cũng đẹp."