Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 901: Kinh doanh của Điền Điềm.
Cập nhật lúc: 2025-04-29 15:49:57
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về cái gọi là ba ngàn tiền ăn ở… dùng nét mặt của Ngô Lan để giải thích:
“Con đang coi thường ai vậy!”
Với một cô gái như Điền Điềm, ai gặp chẳng quý? Chỉ là bị gia đình liên lụy, nếu không thì bản thân cô cũng đã tự gây dựng nên sự nghiệp rồi!
Mà nói đi cũng phải nói lại, có lẽ chính vì có áp lực gia đình, nên những điểm xuất sắc của cô ấy mới dần dần bộc lộ ra.
Lúc này còn chưa cần Tống Đàm mở lời, Ngô Lan đã vung tay lớn tiếng:
“Ký túc xá bên nhà xưởng cứ việc đến ở! Đừng thấy là phòng bốn người mà chê, thực ra giờ cũng đâu có công nhân đâu, họ đi hết rồi, giờ trống trơn.”
Bên ký túc xá đơn cũng còn trống, nhưng chẳng có đồ đạc gì, ở còn bất tiện hơn ký túc xá bên nhà xưởng.
Điền Điềm cũng cười tươi:
“Cháu biết ngay mà! Hôm nay còn lén mang theo quần áo nữa đây ạ!”
Nói đến quần áo, Ngô Lan vỗ đùi một cái:
“Ôi chao, cái đống quần áo con giúp chọn mua tốt lắm đấy! Còn có cái quần bông giả da kia! Con đợi đi, dì lấy cho con một cái, sau này đi xe máy thì mặc vào! Đỡ lạnh chân!”
Nếu nói ban đầu Điền Điềm còn có phần rụt rè, thì việc cô trực tiếp mang theo quần áo tới hỏi thẳng, đã cho thấy giờ không còn nợ nần gì, con người cô thực sự trở nên phóng khoáng rồi.
Lúc này cô cũng không làm bộ làm tịch:
“Được thôi dì, kỳ nghỉ đông vừa rồi cháu nghĩ cha cháu cũng không đi xe máy được nữa nên không mua, không ngờ giờ lại chiếm được lợi ở nhà dì.”
Nói gì vậy? Cái quần giá 40 tệ thôi, cô ấy còn xin nghỉ phép, tốn công sức đi mặc cả giá, cũng chẳng tính toán gì tiền hoa hồng.
Ngô Lan vội vã chạy ra kho tìm một cái mang đến, còn bên này Tống Đàm đã đưa cho Điền Điềm một củ khoai lang nướng:
“Nào, cầm lấy mà ủ tay.”
Ừm, mới lấy từ trên bếp xuống, ấm lắm, Điền Điềm hai tay cầm liên tục đảo qua đảo lại, vừa hít hà mùi thơm ngào ngạt, vừa luyến tiếc không nỡ buông tay:
“Thơm quá đi mất! Thơm hơn nhiều so với mấy củ khoai đỏ đắt tiền đồng nghiệp tôi mua, sang năm giống khoai lang cành giâm này, cô bán cho tôi ít được không?”
“Được!” Tống Đàm đáp: “Sang năm nếu có giống thừa thì sẽ bán, nhưng giá cũng không rẻ đâu nhé.”
Điền Điềm lúc này đã cẩn thận bóc vỏ, cắn một miếng, mắt sáng rực lên:
“Tôi thấy đáng giá! Đắt cũng đáng mà, khoai ngon thế này, dù chỉ bán được một củ cũng kéo được khách quay lại, chẳng lo không bán được.”
Khoai lang vốn dễ bảo quản, lượng khách không nhiều thì bán món này là chắc ăn nhất.
Tống Đàm thuận miệng nói:
“Không phải lo, bí thư Tiểu Chúc đang tính lấy danh nghĩa làng làm một cái phòng livestream riêng, lần trước nhờ Kiều Kiều giúp kéo đơn, bây giờ đã có hai trăm nghìn fan rồi.”
“Cứ mạnh dạn mà trồng, chẳng lo đầu ra.”
Điền Điềm hai mắt sáng rực:
“Tôi cũng tính học theo người ta mở shop online, livestream thì giới hạn quá, nhiều người đâu có xem livestream, với cả nếu không hấp dẫn thì cũng chẳng giữ được khách. Tôi thử rồi, kiểu nói chuyện của tôi không phải dạng hút người cho lắm.”
“Giờ quảng bá livestream cũng tốn kém lắm.”
Tống Đàm thầm nghĩ, cô cũng hơi tự ti quá rồi! Người làm sale như cô, nói chuyện sao lại không hấp dẫn được chứ?
Nhưng mà, để livestream thành công thì đúng là hơi kỳ duyên, Kiều Kiều nổi lên cũng phần nhiều nhờ số mệnh may mắn, tất nhiên, khuôn mặt tuấn tú kia cũng chiếm phần lớn lý do.
“Vậy cô định làm sao?” Tống Đàm vừa ăn khoai đã ngán, liền lôi ra một miếng bí đỏ cay ngọt ăn thử. Miếng này có thêm chút hoa tiêu, vừa tê tê vừa chảy nước miếng, ăn rồi lại muốn ăn tiếp.
Điền Điềm không chút do dự:
“Bây giờ nhiều người ở nông thôn quay clip, dựng video đăng lên nền tảng, chỉ cần bỏ thời gian tích lũy, ít nhiều gì cũng có fan.”
Cô vừa nhấm nháp khoai lang trong miệng, vừa chắc chắn thêm:
“Bán nông sản, thứ mạnh nhất vẫn là chất lượng! Tôi muốn làm ăn lâu dài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-901-kinh-doanh-cua-dien-diem.html.]
Nói đến đây cô có chút ngại ngùng:
“Cô nói xem, nếu tôi bàn với bí thư Tiểu Chúc, rồi thương lượng với nền tảng, liệu có thể giúp tôi xác nhận một cái danh hiệu kiểu [Hợp tác xã thôn Vân Kiều] không?”
“Dù sao thì sang năm làng cô cũng toàn trồng cây nhà mình, bán ra cũng thành quy mô lớn, tôi muốn dựa ké một chút.”
Thao Dang
Tống Đàm nhịn không được bật cười:
“Cô chỉ muốn mượn cái danh thôi à? Sang năm trong làng tôi đều bán hàng thành quy mô hết rồi, lúc đó cô cứ để thương lái gom hàng tận nhà cô luôn!”
Điền Điềm do dự một chút, quyết định thành thật:
“Nhưng mà… nếu vậy tôi sẽ bị ràng buộc với chất lượng của cả làng, mà kênh tiêu thụ lại hoàn toàn phụ thuộc vào các cô… tôi thấy không an tâm cho lắm.”
Shop online, dù chỉ bán được mười đơn, nếu có khách quay lại mua thì cũng coi như thành công. Còn lại, cô tự mình bày sạp, đàm phán hợp tác, khách hàng kiếm được đều là khách thật việc thật.
Tất nhiên, như vậy cực hơn nhiều so với bán sỉ cho thương lái.
Mà làng thì khác, nếu gặp chuyện gian dối, ham chút lợi nhỏ, dân quê cũng chẳng khác gì người ở đâu.
Khách quen á? Khách quen cũng đâu chắc bằng tiền cầm tay ngay được.
Tống Đàm lúc này nghiêm túc hẳn lên, không kìm được mà đau lòng:
“Sao cô không phải là nhân viên nhà tôi chứ!”
Đau lòng quá! Ai mà hiểu được nỗi đau này!
Bà Đường ôm khoai lang nướng, ăn đến dính đầy tay, đã sớm quên mất cái cảnh trước kia mình ngồi ở nhà, nướng khoai bằng giấy bạc, rồi dùng nĩa ăn trên chiếc đĩa trắng tinh.
Bà bất chợt nói:
“Sao lại không được?”
Rồi quay đầu hỏi Điền Điềm:
“Cô gái, tôi nghe loáng thoáng cũng hiểu chút chút, sau này cô muốn ở nhà trồng trọt kiếm tiền đúng không?”
“Vâng ạ.” Điền Điềm nhìn người trước mặt, mặc áo bông hoa nhí, không biết bà là ai, áo lông vũ màu hồng đã cởi ra vì ngồi hong lửa.
Nhưng nghe giọng điệu nói chuyện, liền biết không phải người tầm thường, Điền Điềm liền thành thật gật đầu:
“Cha mẹ tôi sức khỏe không tốt, có thể còn phải dưỡng bệnh một hai năm, em trai thì còn đang học cấp ba. Tôi ở nhà làm nông, cha mẹ cũng có người trông nom, hơn nữa có Tống Đàm giúp đỡ, thu nhập cũng không kém gì đi làm thuê bên ngoài.”
Bà Đường gật đầu, trong lòng rất tán thưởng:
“Tôi thấy cô tính toán việc cũng lâu dài, nhưng cô có từng nghĩ, nguồn giống nhà cô cũng lấy từ nhà Tống Đàm không?”
“Tôi có nghe lão Tống nói qua, nhà họ cũng chẳng có chí lớn gì đâu, chỉ muốn tự trồng tự ăn uống thôi, có khi cũng chẳng định chuyên tâm làm trại giống chất lượng cao, mặc dù làm vậy cũng rất kiếm ra tiền.”
Bà quay sang nhìn Tống Đàm, Tống Đàm lập tức lắc đầu dứt khoát, làm người làm việc phải không quên tâm ban đầu, cô đây vốn chỉ vì miếng ăn mà thôi, đi làm trại giống để kiếm bạc à? Thế khác gì đi làm thuê cho người ta?!
Kiếm tiền về cũng đâu có ăn được!
Bà Đường liền nói tiếp:
“Vậy… người trong làng Vân Kiều đông như thế, làm sao cô đảm bảo lần nào cũng mua được giống?”
Điền Điềm nghẹn lời.
“Nói thật nhé, nếu tôi là nhà họ Tống, tôi cũng không nỡ từ chối cô đâu. Tôi cũng nghe chuyện của cô rồi. Thật sự rất tốt, chẳng ai mà không thích cô cả, nhưng chỉ dựa vào cảm tình thì không chắc chắn đâu.”
“Trên đời này, vợ chồng tình cảm sâu đậm bao nhiêu cũng có lúc rạn nứt, dù có tiền có tài cũng vậy, nhưng nhìn chung số người ly hôn cũng không nhiều, cô biết vì sao không?”
Vì sao à?
Điền Điềm ôm củ khoai lang trong tay, thần sắc trở nên nghiêm túc:
Thiên hạ náo nhiệt, đều vì lợi mà đến.
Thiên hạ hỗn loạn, cũng đều vì lợi mà đi.