Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 902: Lời khuyên dành cho Điền Điềm.
Cập nhật lúc: 2025-04-29 15:50:01
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điền Điềm hiểu ý của bà Đường, mình không muốn để kênh bán hàng bị người khác nắm giữ, nhưng kênh giống cây trồng, làm thế nào để đảm bảo vững chắc được đây?
Đương nhiên, vẫn là vấn đề lợi ích ràng buộc.
Thế nhưng cô…
Nghĩ đến đây, Điền Điềm không khỏi cười khổ.
Cô với Tống Đàm có ràng buộc lợi ích gì đâu?
Từ lúc quen nhau đến giờ, toàn là nhà bên đó tốt bụng dìu dắt, nâng đỡ cô. Người ta không nói ra, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ.
Giờ nghe bà Đường nói vậy, Điền Điềm liền đặt củ khoai xuống, nghiêm túc hỏi:
“Ý của bà là…”
“Tôi thì có ý gì chứ?” Bà cụ nhỏ người, tóc chải tỉ mỉ không sót sợi nào, phần đuôi tóc búi lên thành một búi đơn giản.
Trên tai đeo một đôi bông tai ngọc trai sáng lấp lánh, áo len lông cừu màu xám ôm sát cổ cao vừa phải, bên ngoài còn đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai ánh lên sắc bóng mượt.
Mà bên ngoài bộ đồ sang trọng thời thượng ấy, lại khoác thêm một chiếc áo bông hoa nhí kiểu cũ, phong cách tương phản mạnh mẽ nhưng lại chẳng thể che lấp được thần thái đặc biệt khi bà nói chuyện.
“Tôi chỉ cho cô một lời khuyên: Con gái trẻ tuổi thì đừng mãi chôn mình trong nhà làm nông, nhà cô có bao nhiêu đất chứ? Bảo cha mẹ, người nhà cùng trông nom, không kịp thì thuê thêm người.”
“Điều cô cần làm là nâng cao bản thân.”
Bà Đường thực sự rất thích cô gái này, lúc này mỉm cười:
“Với chí khí của cô, nếu trồng trọt kiếm được tiền, e rằng cũng chẳng cam tâm cả đời chỉ bám vào mấy mảnh ruộng đâu nhỉ?”
Bà chỉ về phía giáo sư Tống đang im lặng:
“Đi theo lão Tống học nhiều vào. Cả đời ông ấy chẳng có bản lĩnh gì lớn lao, nhưng chuyện trồng trọt, làm sao kiếm tiền từ ruộng đất, ông ấy rành nhất.”
“Học được kỹ năng thật sự trong tay, cho dù sau này không mua được giống cây tốt, cô tự nhân giống cũng chắc chắn hơn người ta.”
Giáo sư Tống ngẩng đầu liếc nhìn Tống Đàm, thầm nhủ: tôi bây giờ cũng đâu còn giỏi như xưa nữa.
Còn chuyện làm sao để học theo ông Tống… chuyện này không cần nói cũng hiểu nhỉ?
Chỉ cần làm việc ở nhà Tống Đàm, chẳng phải là nhặt được ngay một ông thầy sao?
Nhìn thấy nhân tài mình xem trọng sắp sửa nhảy vào "bát cơm" nhà mình, Tống Đàm lúc này thành kính nhìn về phía bà Đường.
Điền Điềm cũng đã hiểu ra.
Cô suy nghĩ một chút, rồi nhìn thẳng Tống Đàm:
“Nếu giờ tôi xin làm việc ở đây, có bao ăn ở không? Lương thế nào? Ngày nghỉ tính sao?”
Ơ… Tống Đàm hơi nghẹn lại:
“Lương ở chỗ tôi không cao đâu…”
Điền Điềm cười ngọt ngào:
“Tôi biết. Tôi đến đây là để học tay nghề, chắc chắn không thể đòi lương như dân chuyên nghiệp được, thế này nhé, mỗi tháng tôi xin tám ngày nghỉ, lương 3.500 tệ là được, ở đây làm gì cô cứ phân công, được không?”
Tống Đàm: Được thì được, nhưng sao lời thoại nghe có gì đó sai sai vậy?
Thế là, bằng một c.uộc thương lượng đơn giản và hơi kỳ cục, chuyện nhận việc coi như xong.
Đến khi mọi người lại ríu rít ôm khoai lang ăn tiếp, Trương Yến Bình không nhịn được giơ ngón cái với bà Đường:
“Bà ấy mà không làm giáo viên, tùy tiện đi làm HR ở bất kỳ công ty nào, chắc chắn cũng leo tới đỉnh cao ấy chứ!”
Bà Đường hừ nhẹ một tiếng, trong căn phòng nhỏ mọi người cùng ngồi, ánh lửa bập bùng, lời nói của bà cũng thêm nhiều ấm áp:
“Đại Hùng à, cậu tưởng tôi chỉ đơn giản giúp Tống Đàm lừa thêm được một nhân viên chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-902-loi-khuyen-danh-cho-dien-diem.html.]
“Chẳng trách cậu to xác thế mà đầu óc lại không lanh lợi. Nói thật đi, nhà mình có thiếu cô gái này sao?”
Thao Dang
Trương Yến Bình: ??? Không phải, bà nói thì nói, sao lại công kích cá nhân tôi vậy?
Tôi chỉ trông cường tráng hơn chút thôi, chứ đâu có thô kệch như bà nói?
Với lại, sao lại gọi tôi là Đại Hùng nữa chứ!
Nhưng còn chưa kịp phản bác, đã nghe bà Đường từ tốn nói tiếp:
“Điền Điềm này, tôi gọi cô đến đây học việc, thật lòng không phải vì Tống Đàm đâu, cô chưa lập gia đình, nhưng rồi sẽ có ngày kết hôn, đến lúc đó cô sẽ hiểu, bản tính con người vốn là ích kỷ.”
“Khi cô kết hôn rồi, sức lực của cô sẽ dồn hết cho gia đình nhỏ của mình. Nếu không, vợ chồng dễ nảy sinh xa cách.”
Điền Điềm sững người, theo bản năng hiểu ra bà Đường sắp nói gì tiếp theo.
“Cũng tương tự, em trai cô cũng vậy, cô đừng nói mình không lấy chồng, nhưng chẳng lẽ em trai cô cũng không lấy vợ sao?”
“Bây giờ hai chị em tình cảm thắm thiết, trong ngoài nhà cửa cô đều gánh vác hết, tiền kiếm được cũng không phân chia, ai cần thì đưa người ấy dùng, nhưng sau này thì sao? Khi cô kết hôn? Khi em trai cô kết hôn?”
Lời vừa thốt ra, mọi lời biện giải của Điền Điềm đều nghẹn nơi cổ họng, không thốt nổi thành lời.
Anh em ruột còn có thể tranh giành hai mẫu đất, thì ai dám chắc liên quan đến tiền bạc sẽ vẫn hòa thuận, không nảy sinh tư tâm chứ?
Chẳng lẽ sau này cô và Điền Dã cũng sẽ thành ra như vậy?
Nhìn thấy sắc mặt cô, bà Đường cũng khẽ thở dài:
“Tôi dạy học bao nhiêu năm, thấy chuyện đời cũng không ít hơn các cô đâu. Chỉ cần dính đến lợi ích nhiều người, quan hệ có tốt đến đâu cũng sẽ sinh ra ngăn cách.”
“Gia đình cô hiện giờ thấy, bao năm qua cô lo liệu trong ngoài, lao động bỏ ra, cô lấy tiền là chuyện đương nhiên.”
“Nhưng em trai cô sẽ nghĩ sao? Đất đai là của cả nhà, công sức là của cả nhà, tình cảm cũng là của cả nhà... dựa vào đâu chỉ mình cô được hưởng phần lớn?”
“Còn cha mẹ cô thì sao? Tay nào cũng là thịt, trên lý thuyết họ hiểu, nhưng trong lòng chưa chắc đã chấp nhận nổi. Chưa kể, tôi cũng biết rõ, ở nông thôn các cụ luôn giữ một nếp nghĩ, dưỡng già là dựa vào con trai.”
Theo quan niệm cũ: nhà có cả con trai lẫn con gái, mà lại dựa vào con gái dưỡng già, thì ra ngoài sẽ bị người đời chê cười.
Vì cái quan niệm ấy, khi chia tài sản, những thứ tốt nhất mặc nhiên thuộc về con trai.
Khi nói những lời này, thần sắc bà Đường bình thản, bao dung, mang theo sự thấu hiểu sâu sắc:
“Tôi nói những lời này, không phải để gieo rắc khúc mắc trong lòng cô, mà để cô hiểu. Anh em ruột cũng phải tính toán sòng phẳng.”
“Cô có thể yêu thương người nhà, nhưng không thể ngay từ đầu cái gì cũng ôm hết vào lòng mình.”
Nói xong, bà cúi đầu, chậm rãi gỡ lớp vỏ ngoài củ khoai lang nướng rồi tiếp tục ăn.
Thơm quá! Ngọt quá! Đây đã là củ thứ ba rồi!
Còn chuyện ăn nhiều rồi có đánh rắm không á… ầy, ăn xong đi dạo ra ngoài ruộng một vòng là được!
Cái áo bông hồng nhỏ ấy mặc ấm thế cơ mà, đâu sợ lạnh.
Bà thì vui vẻ, nhưng trong căn phòng nhỏ, cả đám người lại im phăng phắc.
Điền Điềm trầm mặc, chau mày, những người khác cũng không tiện mở miệng, chỉ có thể lặng lẽ đợi cô suy nghĩ.
May mà, Điền Điềm vốn là người quyết đoán.
Lúc này cô "a ùm" một tiếng, cắn mạnh một miếng khoai lang, hạ quyết tâm:
“Tôi với Điền Dã là chị em ruột, tình cảm là thật, bây giờ tôi kiếm được tiền, thì sẵn lòng gánh vác gia đình.”
“Dùng đất nhà, người nhà để làm ăn, tiền kiếm ra không phân chia cũng là hợp lý.”
“Nhưng, những kỹ năng tôi học được là của riêng tôi, sau này khi lập gia đình, những mảnh đất thuộc về tôi cũng là của tôi.”
Nghĩ đến đây, tâm trạng bức bối ban nãy liền tan biến sạch, sắc u ám giữa chân mày cũng tiêu tan, cả người cô như viên ngọc trai trên tai bà cụ, tỏa ra ánh sáng ấm áp và kiên định từ trong ra ngoài.