Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 907: Những câu nói của gã đàn ông tệ bạc.
Cập nhật lúc: 2025-04-29 15:50:12
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm, lão Triệu đã lái xe từ trong thành phố đến nhà Tống Đàm, vừa xuống xe đã xuýt xoa:
“Chà chà, mới mấy tháng không đến, nhà cô đổi đời rồi đấy! Đường sá đi lại cũng mượt mà hơn nhiều! Tôi đi từ chợ nông sản tới đây chỉ mất hơn một tiếng thôi!”
Trời lạnh, mỗi lời ông nói ra đều phả thành làn hơi trắng.
Lúc này, đón lấy ánh nắng sáng sớm chẳng mấy ấm áp, ông vừa xoa tay vừa hỏi:
“Các cô… ăn sáng chưa vậy?”
Tống Đàm bất đắc dĩ:
Thao Dang
"Cơm còn trong nồi đấy."
Nói là đến xem bột sắn dây, nhưng mới tám giờ sáng đã lặn lội tới, lại còn giữa mùa đông rét buốt, mọi người đều biết ông ta thật ra muốn gì rồi.
"Hay quá!"
Lão Triệu hí hửng chạy thẳng vào bếp.
Một bữa sáng đơn giản: cháo khoai lang nóng hổi ăn kèm dưa muối chua cay từ cọng khoai lang, mỗi người thêm hai nắm cơm nắm với trứng vịt muối, xúc xích và cơm cháy, vậy là xong!
Theo lời bà Đường, bữa sáng nhà họ Tống xưa nay chưa từng gọi là "dinh dưỡng cân đối", toàn là tinh bột chồng tinh bột.
Nhưng mà…
Ngon quá trời luôn!
Ví dụ như lúc này, lão Triệu ôm bát cháo khoai lang to tướng, khoác cái áo bông dày cộp, khó khăn ngồi xổm ngoài hành lang, vừa sốt ruột vừa dùng đũa khuấy vòng quanh bát:
"Xì xì… nóng quá nóng quá… phì phì! Ối chà thơm ghê!"
Một ngụm cháo khoai lang trôi vào bụng, đôi mắt lão Triệu như bừng sáng:
"Sao cô không bán cho tôi cái giống khoai lang này hả?!"
Lúc ấy, Tống Đàm đang cầm một hạt dẻ khô chọc ghẹo đám sóc trên tường rào.
Mùa đông tới, bộ lông vốn thưa thớt của lũ sóc đã dày lên, nhìn màu xám tro cũng đỡ xấu hơn, cộng thêm được linh khí bồi dưỡng từ lâu, bây giờ trông cũng đáng yêu lắm rồi.
Năm sáu con tụ tập trên bờ tường, đôi mắt đen láy dán c.h.ặ.t vào hạt dẻ trong tay Tống Đàm, cổ cũng lắc lư theo từng động tác...
Ừm, đúng là rất đáng yêu.
Còn ở đầu bên kia tường, một con mèo mập màu cam-trắng đang rình rập,
thân trước nằm rạp xuống, cái m.ô.n.g thì chổng cao lên!
Hai chân sau của nó liên tục giẫm giẫm lấy đà, chờ thời cơ rồi đột ngột lao về phía bầy sóc!
Chỉ trong tích tắc, nó há miệng tóm gọn một con!
Lũ sóc còn lại la hét chí chóe, chạy tán loạn.
Mà con bị Đại Cam (mèo mập) tóm được, lại mềm oặt ra, tay chân đuôi thõng xuống, cứ như thể đã hoàn toàn buông xuôi vậy.
Tống Đàm đau đầu:
"Thôi được rồi, được rồi. Đại Cam, đừng suốt ngày bắt mỗi con đó chơi mãi nữa…
Qua đuổi cái con trên mái nhà kìa, đuôi to, m.ô.n.g to, dễ cắn!"
"Meo!"
Đại Cam kêu lên một tiếng nũng nịu, rồi nhả con sóc ngoạm trong miệng ra, nhưng vẫn dùng móng đè lên đuôi nó.
Trương Yến Bình vừa nhai một miếng khoai lang khô cứng còng vừa lại gần:
"Chậc chậc chậc, nó chạy, ngươi đuổi! Nó không thoát đâu!"
Nhưng mà, con sóc bị tóm kia lại chẳng hề chạy trốn, bị đè đuôi mà vẫn mở đôi mắt tròn xoe đầy đáng thương nhìn chằm chằm vào Tống Đàm.
Tống Đàm thì lòng sắt đá chẳng động lòng, nhưng Trương Yến Bình thì không chịu nổi, khoai khô trong miệng cũng nhai không nổi nữa, đành xé nửa miếng ra, bất đắc dĩ dúi cho con sóc:
"Cho cho cho! Nhóc con, ngày nào cũng bị bắt là cố ý đúng không?"
Sóc nhỏ chẳng thèm trả lời, chỉ vui mừng ôm khoai khô gặm, không buồn để ý việc bị đè đuôi.
Mà sóc không chạy, Đại Cam cũng chán, lập tức buông vuốt, quay sang vật lộn với lũ mèo con, không biết đã đời thứ mấy của nó rồi.
Lông bay tứ tung, tiếng mèo kêu vang trời, khiến Trương Yến Bình cười ngặt nghẽo, còn không quên cảm thán:
"Kiều Kiều, mai tụi nó đánh nhau nhớ livestream nhé!"
Tên cho buổi livestream anh ta còn nghĩ sẵn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-907-nhung-cau-noi-cua-ga-dan-ong-te-bac.html.]
[Hoàng tử hoàng kim tạo phản, Nữ hoàng tối cao thân chinh!]
"Thế nào, ngầu không?"
Anh ta đắc ý.
Tống Đàm thật sự không biết nên bình luận thế nào, đành buông xui:
"Anh vui là được..."
Mà lão Triệu đang ôm tô cháo ở bên cạnh thì tức muốn điên:
"Đừng có đánh trống lảng! Nói chuyện đàng hoàng đi! Sao cô không bán giống khoai lang này cho tôi hả?!"
Kiều Kiều lúc này đang quấn khăn quanh cổ, cẩn thận liếc nhìn lão Triệu, ánh mắt trong veo như suối:
“Chú ơi, thầy Tần nói, khi có người không trả lời thẳng câu hỏi mà cứ lảng sang chuyện khác, thì hoặc là người ta không muốn trả lời, hoặc là người ta chẳng thèm để ý tới chú đấy ạ.”
Lão Triệu: Một nhát đ.â.m trúng tim!
Tống Đàm bật cười, vội vàng xoa dịu:
“Kiều Kiều, mau lên núi đi, chắc chú Trương đang sốt ruột lắm rồi.”
“Ơ ơ ơ!”
Kiều Kiều lập tức phản ứng, nhớ tới sứ mệnh vì làng vì chú Trương, cậu nóc túm lấy hai đầu khăn, thít c.h.ặ.t quanh cổ, trông đầy khí thế, hiên ngang băng băng lên núi.
Tống Đàm lúc này cũng vội vàng dỗ dành lão Triệu, dù sao cũng là tình nghĩa cùng bày bán ở chợ rau mà.
Cô giải thích:
“Không có đâu mà, không phải không muốn để ý chú, chỉ là không biết trả lời sao thôi, khoai lang nhà tôi trồng có tí xíu, đủ nhà ăn thôi.”
Lão Triệu từ sau khi mở được cửa hàng nhỏ, phong thái buôn bán ngày càng ung dung, thoải mái.
Không còn là gã tiểu thương chợ búa ngày xưa, thấy người ta bán chạy thì đỏ mắt nữa.
Giờ đây chỉ hừ hừ hai tiếng:
“Thế thì tách riêng cho tôi mười cân đi, tôi đem về tự nướng khoai ăn, thế nào cũng được chứ?”
“Được được! Nhất định được! Chú không nói, tôi cũng định để riêng cho chú rồi.”
Tống Đàm chẳng thèm chớp mắt mà đồng ý ngay.
Rồi cô hỏi lại:
“Chú năm nay mùa đông thật chỉ lấy ngàn cân bắp cải và ngàn cân củ cải thôi à? Có đủ làm ăn không đó?”
“Đừng nóng vội!”
Lão Triệu bây giờ đã thành một chủ tiệm nổi tiếng ở khu trung tâm thành phố, càng quý trọng danh tiếng.
Ông ta đĩnh đạc giải thích:
“Tạm thời tôi chỉ đặt mỗi loại một ngàn cân, chờ tôi nếm thử xem sao rồi mới quyết định đặt thêm hay không.”
“Với lại, cô làm công ăn lương, trước đây chắc cũng chưa từng buôn bán với dân quê bao giờ… Đám người đó vì kiếm vài đồng bạc lẻ, cái gì cũng dám pha trộn vào hết.”
“Nếu tôi tuyên bố đặt nhiều ngay từ đầu, lại trả giá cao, cô tin không, đến lúc thu hàng, bọn họ còn kéo cả hàng xóm bà con tám họ trộn vào?”
Tống Đàm tất nhiên tin.
“Được! Cứ yên tâm đi, giờ làng mình ít người, trồng bắp cải củ cải cũng không nhiều. Tới lúc thu hàng, tôi dẫn chú trực tiếp ra ruộng đào luôn.”
Dù có ai lén trộn rau kém vào, nhìn màu đất và hình dáng cây cũng nhận ra ngay thôi.
Lão Triệu lúc này mới hài lòng gật đầu:
“Được được... khoan đã, chúng ta?! Còn ai nữa?!”
Tống Đàm trả lời đương nhiên:
“Còn một đối tác nữa chứ!”
(Tất nhiên thực ra còn có hai ông chủ Tiền và Vương, với thêm vài trăm bạn bè trên WeChat và mấy chục vạn fan...)
Nhưng mà, haiz, mùa đông đóng gói hàng vất vả lắm, mà rau này cũng không phải của mình, thôi thì bán sỉ đi cho nhanh!
Lão Triệu suýt khóc:
“Cả thôn cô có mấy người trồng rau đâu! Gom lại được bao nhiêu đâu! Cô còn mời hai người tới thu à?!”
Tống Đàm thở dài, sống động như một gã đàn ông tệ bạc:
“Tôi cũng chẳng muốn đâu... chỉ tại người ta cho nhiều quá thôi!”