Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 908: Một mối ăn theo.

Cập nhật lúc: 2025-04-29 15:50:14
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cho nhiều là cho bao nhiêu?”

Lão Triệu tỏ ra không cam lòng.

Tống Đàm suy nghĩ một chút:

“Thế này đi, người ta trả giá độc quyền, làm ăn một mình đấy. Còn phần hàng c.ung cấp cho chú, chỉ là tiện tay gói kèm thêm vì giao tình giữa hai ta thôi.”

Lão Triệu lập tức chua chát:

“Sao người giàu lúc nào cũng nhiều thế, mà lại chẳng phải tôi?”

Nhưng ngay sau đó, ông ta phản ứng lại:

“Nhưng độc quyền là đồ nhà cô trồng đúng không? Dân trong làng trồng thêm thì tính làm gì?”

Tống Đàm chỉ vào nhà kính ngoài sân:

“Chỗ kia đấy. Chú nói xem, mùa đông mà, tôi có thể c.ung được bao nhiêu chứ? Đương nhiên phải dựa vào bà con trong thôn cùng gom hàng rồi!”

Lão Triệu cứng họng, chẳng biết cãi thế nào, chỉ hậm hực nói:

“Bột sắn dây đã đặt trước được 476 cân rồi, lần này tôi muốn lấy 800 cân.”

“Được thôi!”

Tống Đàm dứt khoát:

“Nhưng chú phải mau lên núi trả tiền đi, không lát nữa Kiều Kiều livestream lại bán hết mất!”

Lão Triệu ban đầu còn chẳng coi chuyện bột sắn dây ra gì, nhưng nghe Tống Đàm nói vậy, mới nhớ ra đối thủ cạnh tranh của mình không chỉ có đại gia mà còn cả mấy trăm nghìn dân mạng nữa!

Không kịp nghĩ nhiều, ông ta quấn c.h.ặ.t áo khoác, lao v.út lên núi như một cơn gió, làm cho bí thư Tiểu Chúc vừa mới vào sân ngạc nhiên:

"Ông ấy làm gì vậy? Mặc như c.h.i.m cánh cụt mà còn muốn chạy à?"

Con đường lên núi là con dốc ngược và dài đấy nhé!

Mặc đồ dày cộm mà chạy thế, lên đến nơi chắc phải thở hồng hộc mất.

Tống Đàm cũng cạn lời:

“Không sao đâu, ông ấy vừa ăn no, chạy không nổi xa đâu.”

Bí thư Tiểu Chúc lúc này đưa tay ra:

"Cho tôi mượn chìa khóa xe ba bánh, tôi lên núi chuẩn bị trước. Lát nữa Điền Điềm tới, chúng tôi cùng nhau bán hàng livestream, tiện thể tích lũy kinh nghiệm."

Danh tiếng của cô ta có thể tạo lòng tin, Điền Điềm thì có kinh nghiệm khéo ăn khéo nói từ hồi bán hàng trực tiếp, phối hợp với nhau chắc chắn sẽ tốt.

Còn Kiều Kiều, công thần kéo fan về livestream, nhiệm vụ chính thực ra đã hoàn thành rồi.

Bọn họ cần tách riêng các phòng livestream, tránh để người khác tưởng nhầm là hàng của nhà Kiều Kiều, hoặc có người cố tình gây sự, thì rắc rối to.

Tống Đàm sửng sốt:

“Không phải hôm nay cô ấy ở nhà dựng nhà kính sao?”

Sao chưa kịp nhập chức đã đi làm thêm rồi vậy!

Bí thư Tiểu Chúc vừa leo lên xe ba bánh vừa đáp:

"Chỗ đó có hai mẫu đất thôi, dựng nhà kính cần gì cô ấy tự làm? Cô ấy trả 300 tệ thuê nhóm thợ từng dựng nhà kính cho cô đấy, người ta hứa một ngày làm xong hết."

Nói rồi, vặn khóa xe, rồ ga một cái, chiếc xe ba bánh màu đỏ mận lao vù vù lên núi.

Bà Đường ở bên cạnh cảm thán:

“Bí thư Tiểu Chúc làm việc thật nhanh nhẹn, làng các cháu có cán bộ thế này, sau này nhất định khấm khá lên thôi.”

...

Chiếc xe ba bánh chạy rất êm trên con đường nhựa,

Nhưng mới leo tới con dốc đầu tiên, đã nghe tiếng ho sặc sụa kinh thiên động địa.

Bí thư Tiểu Chúc dừng xe nhìn lại:

“Ông Triệu, ông làm sao thế? Uống nước bị sặc à?”

Lão Triệu lảo đảo vẫy tay, ôm n.g.ự.c ho mãi mới dừng lại, thở hồng hộc nói:

“Đừng nhắc nữa! Già rồi, sức không bằng hồi trước... Chạy có mấy bước mà nuốt cả hơi lạnh vào bụng, đau dã man.”

Bí thư Tiểu Chúc bật cười:

“Ông vừa ăn xong lại chạy vội giữa gió lạnh, không đau bụng mới lạ! Tí nữa bán bột sắn dây trong livestream, ông nhớ đừng uống linh tinh nhé, không người ta hiểu lầm thì hỏng việc!”

Nói xong cô vỗ vỗ vào xe:

"Thôi lên xe đi!"

Lão Triệu nhìn xe ba bánh, c.uối cùng đành chịu khuất phục trước hiện thực,

giống như chú c.h.i.m cánh cụt béo ục ịch, lạch bạch bám mép thùng xe, đạp lên bánh xe, khó nhọc trèo vào thùng.

Chiếc xe lại rì rì khởi động,

Còn lão Triệu thì ôm c.h.ặ.t lấy thành xe, trông mờ mịt như một chú c.h.i.m cánh cụt đang bị “vận chuyển”.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-908-mot-moi-an-theo.html.]

Còn trên núi, trong sân nhà chú Trương, đất trống đã được dọn sạch sau khi chuyển hết củ sắn dây đi.

Kiều Kiều giờ cũng thành thạo chuyện livestream bán hàng, đứng đó chỉ huy:

“Bác ơi, chỗ này đặt một cái bàn nhé! Lát nữa anh Tiểu Trương sẽ đứng đây đóng gói đơn hàng và in hóa đơn.”

“Được được được!”

Chú Trương vội vã đi lấy cái bàn cũ.

“Chú ơi, chỗ này cần chuẩn bị vài cái chén sạch, còn phải đun nước nóng, lát nữa pha bột cho các bạn nhỏ xem ạ!”

“Được được được, chén tôi có, nước tôi cũng đun rồi... Tôi đi rửa chén thêm lần nữa nhé!”

Chú Trương là một cộng tác viên rất nghe lời, tuyệt đối không qua loa với Kiều Kiều, chỉ là...

"Còn phải ăn cho người ta xem á?"

Chú Trương ngờ vực: chuyện đó có gì hay ho đâu? Nhìn bột là biết rồi mà?

"Dạ!"

Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu:

"Các bạn nhỏ còn nhỏ tuổi, hiểu biết chưa nhiều mà lại rất tham ăn. Chúng ta phải dạy các bạn ấy cách ăn, còn phải thay các bạn nếm thử xem có ngon không nữa ạ!"

Chú Trương nghe vậy, sắc mặt phức tạp:

Tôi cứ cảm giác cháu đang nói gì đó... nhưng lại không diễn tả nổi thành lời.

Ngay lúc này, bí thư Tiểu Chúc và lão Triệu đã tới.

"Kiều Kiều, cầm lấy, cái điện thoại này lát nữa em dùng để livestream nhé.

Từ giờ sẽ chuyên dùng để livestream cho làng, chị vừa mới mua thêm một cái khác rồi."

Chú Trương buột miệng hỏi:

"Cái này có phải thanh toán không?"

Bí thư Tiểu Chúc hơi ngẩn ra:

À thì, cô cũng không thiếu tiền nên vốn chẳng nghĩ tới chuyện đó!

Nhưng…

"Chú nói đúng, lát nữa tôi phải viết đơn xin thanh toán thôi. Đúng dịp đơn xin làm livestream bán hàng dưới danh nghĩa Bí thư vừa được duyệt, tiện thể làm luôn."

Trong lúc trò chuyện, lão Triệu đã rón rén lại gần, nhìn chằm chằm đống bột sắn dây rồi xoa bụng:

"Chưa bắt đầu bán đâu nhỉ, cho tôi nếm thử trước một chút nhé?"

Bí thư Tiểu Chúc cười:

"Ông còn ăn nổi à?"

Lão Triệu thản nhiên:

"Nếm thử thôi mà, lót bụng tí xíu, không sao đâu!"

Dù sao cũng là ông chủ lớn tới lấy hàng, chú Trương vội vàng cầm lấy cái chén:

"Cứ nếm thử tự nhiên! Cứ nếm thoải mái!"

Nói rồi, chú múc một muỗng bột sắn dây vào bát, thêm chút nước đun sôi để nguội vào khuấy đều,

khi bột đã quyện thành hồ sệt thì mới đổ thêm nước nóng vào, tiếp tục khuấy đều để bột chín.

Kiều Kiều đứng bên cạnh xem, đột nhiên hào hứng:

"Cái này phức tạp ghê! Nhất định cháu phải dạy cho mấy bạn nhỏ mới được!"

Chú Trương đã đưa chén bột sắn thành phẩm trong veo dẻo mịn cho lão Triệu:

"Có cho thêm đường không? Không cho đường thì nhạt lắm đấy."

Lão Triệu cũng biết chuyện này, liền thuần thục rắc chút đường trắng vào, quấy đều, rồi xúc một muỗng nếm thử.

"Ơ?"

Ông cầm muỗng, nhìn xuống chén, ngẩn người:

"Vị... cũng ngon ghê?"

Thật kỳ lạ!

Bột sắn dây vốn dĩ chẳng có mùi vị gì, chỉ thêm ít đường, vậy mà ăn vào lại thấy thanh mát, còn có cảm giác muốn ăn thêm?

Ông nhìn chú Trương:

"Mấy năm nay nhà chú đều làm ra chất lượng thế này à?"

Thao Dang

"Không phải đâu!"

Chú Trương ngượng ngùng cười:

"Năm nay Đàm Đàm bảo nhà tôi bón thêm phân cho đất, chắc nhờ thế nên hương vị có khác một chút... Tôi cũng nếm rồi, đúng là ngon hơn hẳn mọi năm!"

Chỉ có điều, bột sắn dây vốn nhạt nhẽo, bảo khác chỗ nào thì chính ông cũng không tả nổi.

Ngay lúc đó, ngoài sân vang lên tiếng mô tô gầm rú.

Điền Điềm mặc quần bông giả da dày cộp, lúng túng nhấc chân bước xuống xe.

Loading...