Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 965: Tiêu cơm kiểu này ai chịu nổi!

Cập nhật lúc: 2025-05-11 15:34:24
Lượt xem: 204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về phần làm sao mở được cục diện nhanh chóng ấy à… Tống Đàm mỉm cười, đột nhiên chỉ về triền đồi xanh mướt phía trước:

“Muốn ăn củ cải không?”

Dư Yến lập tức bật thốt:

“ĂN!”

Nhưng Tống Đàm lắc đầu, đầy tiếc nuối nhìn cô ta:

“Không được đâu, mọi người lên núi là để tiêu cơm, không phải để tiếp tục nhét thêm vào bụng!”

Nói vậy, nhưng chính cô lại nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, đưa tay nhổ phắt một cây củ cải to.

Đó là loại củ cải xanh to oạch, phải đến hai ba cân một củ, Tống Đàm khéo léo vặn xoáy đứt phần lá, rồi cúi đầu nhẹ nhàng gọi:

“Bảo bối nào hôm nay ở gần đây thế?”

Lời còn chưa dứt, phía dưới triền đồi bỗng vang lên tiếng chó sủa khẽ, giống như đang trả lời.

Chỉ chớp mắt, một chú chó Malinois dáng vẻ oai phong, cơ bắp c.uồn c.uộn, lao vun v.út như một mũi tên từ sườn núi phóng thẳng lên, phong thái y hệt một con báo săn trên thảo nguyên!

“Tứ Bảo à!”

Tống Đàm mỉm cười tươi rói, chờ nó lao tới gần thì đưa luôn nắm lá củ cải còn tươi non đến miệng nó:

“Của ngươi đấy, tự ăn đi nhé!”

Đám người đứng bên đều bị thu hút bởi dáng vẻ linh hoạt mà lại trầm ổn, ngoan ngoãn của Tứ Bảo.

Ngay cả anh tài xế Lý xưa giờ ít nói, giờ cũng phải trầm trồ:

“Con chó này nuôi tốt thật đấy!”

Tứ Bảo ngẩng đầu, đôi mắt thông minh đảo qua từng người một, như thể đang ghi nhớ từng khuôn mặt.

Anh quay phim cũng không nhịn được bật cười:

“Nhìn cái dáng nó kìa, đúng kiểu ghi hình nhận mặt luôn rồi đấy. Mà tôi nhớ chó thì phải giỏi đánh hơi hơn chứ?”

Tống Đàm nghe mà cười, cô cũng chẳng biết rõ, nhưng đám “bảo bối” trong nhà này thông minh thế nào thì ai cũng rõ rồi.

Cô vừa nói, vừa cúi người rửa sạch củ cải bên con mương chảy róc rách, vừa thản nhiên:

“Đừng coi thường tụi nó, trí nhớ cực kỳ tốt đấy! Mới đầu, mấy khu vườn nhà em toàn trông chờ vào mấy đứa này giữ đất giữ vườn đấy.”

Nói xong liền dứt khoát cầm củ cải, “rắc” một tiếng cắn phập ngay đầu củ cải non tươi.

Tứ Bảo cũng không kém, đứng bên cạnh nhai rau ráu mớ lá củ cải, nước chảy ướt cả mõm, ánh mắt lim dim khoái chí.

Nhìn cảnh đó, hỏi thử có ai không thèm cho nổi?!

Chưa hết, chỉ thấy Tứ Bảo khẽ nghiêng đầu, thò mõm sang cắp ngay cái đầu củ cải mà Tống Đàm vừa cắn bỏ, lại bắt đầu “rắc rắc” nhai tiếp, cực kỳ mãn nguyện!

Đám người: …

Trời ơi, đói nữa rồi! Cảnh tượng này là muốn ép người ta phạm tội đây mà!

Khắp núi đồi toàn là củ cải với cải thảo, không ăn thì thôi, nhưng tiếng “rắc rắc” nhai giòn tan bên tai, lại còn thêm chú chó bên cạnh thỉnh thoảng nghía mắt nhận lấy một mẩu củ cải nữa, thật sự là hành hạ người mà!

c.uối cùng, mọi người phẫn nộ mà tỉnh táo, quyết định… đi thẳng về phía xưởng!

Chỗ đó chắc chắn không có đồ ăn đâu, trời lạnh thế này, công nhân cũng nghỉ hết rồi.

Dư Yến vội vã lấy lại phong thái của một phóng viên, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp, chuyển hướng câu chuyện:

“Chỗ xưởng này mùa đông để không thế, có thấy phí hoài không? Cô không tính mở rộng thêm ngành nghề à?”

Tống Đàm thản nhiên, mặt đầy khí phách:

“Không có đâu! Người nông dân quanh năm đã đủ vất vả rồi, mùa đông không nghỉ ngơi thì còn chờ đến bao giờ? Phải biết sống chậm lại, tích dưỡng tinh thần, đó mới là cách sống khoẻ mạnh đấy. Ở đây có núi có nước, không tranh thủ mà dưỡng sinh, thì khác gì uổng phí thiên nhiên?”

Dư Yến: …

Ừ, nghe thì chẳng có gì sai… nhưng sao nói ra mà thấy “tức không chịu được” thế nhỉ?!

Cô ta lặng lẽ đi về phía nhà xưởng, vừa đi vừa lầm bầm, ai ngờ vừa tới cổng đã thấy Tống Đàm rất quen tay vuốt ve hai chú chó vàng to béo nằm chềnh ềnh ngay lối vào.

Nhìn kỹ lại, lông mượt óng ánh, tướng tá rắn chắc, vừa nhìn là biết không phải mấy con ch.ó ta tầm thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-965-tieu-com-kieu-nay-ai-chiu-noi.html.]

Dư Yến không nhịn được lại hỏi:

“Hai chú chó này cũng là giống danh tiếng gì à?”

Tống Đàm phì cười:

“Giống gì mà giống, người ta không cần thì nhà tôi… lượm về nuôi thôi!”

Vừa nói, cô vừa không quên vỗ vỗ đầu hai chú chó mập ú, trêu chọc:

“Ngoan nào, trong xưởng chẳng có ai, các ngươi ra bờ sông chơi đi, bên đó vui lắm đấy!”

Thao Dang

Cảnh điền viên vui thú, tự do tự tại, tiêu cơm thế này, còn ai chơi lại Tống Đàm nữa đây?!

Hai con ch.ó vàng ngốc nghếch từ nhỏ đã sống c.uộc đời vô lo vô nghĩ, chẳng có tí chí tiến thủ nào, chỉ biết hưởng thụ. Lúc này lại lượn lờ cọ cọ vào tay Tống Đàm, vẫy đuôi mấy cái rồi thân mình uốn éo chui thẳng vào cửa bếp cạnh nhà xưởng.

Tống Đàm theo vào xem, chỉ thấy hai con lại lười biếng nằm bẹp trước bếp lò, hưởng thụ cái hơi ấm phả ra từ lò sưởi, bộ dạng không biết sung sướng tới cỡ nào.

Cô vừa buồn cười vừa mắng yêu:

“Tôi đúng là lo chuyện bao đồng nên đi lo cho hai đứa này!”

Nhưng chưa kịp quay đi, đã nghe Dư Yến hít vào một hơi dài, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa thèm thuồng mà thốt lên:

“Trời ơi, thơm quá đi mất!”

Nói xong liền hối hận, cô ta thề là bản thân không muốn thể hiện mình tham ăn đến vậy đâu!

Tống Đàm ngẩn ra, nhìn sang, thấy anh quay phim gần như đã dí sát ống kính vào cái chậu inox to tướng bên cạnh rồi!

Ngay khoảnh khắc đó, từ phía sau vang lên tiếng kêu:

“Đừng động vào củ cải của tôi đấy nhé!”

Người vừa đến chính là đầu bếp Tưởng, đi cùng còn có vợ anh ta - Đỗ Mai.

Thấy anh quay phim ngượng ngùng rụt máy lại, quay sang nhìn Tống Đàm, đầu bếp Tưởng mới tò mò hỏi:

“Sao cô lên núi thế? Lạnh không? Vào đây sưởi ấm đi!”

Tống Đàm cười cười, tiện miệng hỏi luôn:

“Đây là mẻ củ cải khô mà anh nói muốn làm tặng người nhà đó hả?”

Hôm trước, đầu bếp Tưởng còn đặc biệt mua 100 cân củ cải của cô, tự chuẩn bị thêm ớt khô, gia vị, rồi mới rụt rè hỏi mượn bếp củi nhà cô để làm ít củ cải khô gửi cho con gái đang đi học và mấy người thân ở quê…

Nói thật, làm đầu bếp mà thật thà thế này, cũng hiếm thấy!

Thế là Tống Đàm không chỉ đồng ý, mà còn hào phóng lôi cả một bó lớn ớt khô nhà trồng, mùi thơm mà không quá cay, khiến đầu bếp Tưởng vui như mở hội.

Hai vợ chồng ở đây ăn ngon ngủ yên, sắc mặt Đỗ Mai mới đến mấy hôm mà hồng hào hẳn lên. Nhớ đến cô con gái đang học xa, hai người lại thấy áy náy, bèn quyết định bù đắp bằng cách làm mẻ củ cải khô gửi về.

Đầu bếp Tưởng vừa đảo chảo vừa cười nói:

“Làm cũng đơn giản thôi, củ cải thái sợi, trộn muối cho nó ra bớt nước, phơi mấy ngày cho se lại có độ dai rồi rửa sạch, để khô. Đến khi ăn thì trộn ớt bột, hạt tiêu, chút đường, vừng rang, thêm xì dầu với dấm, đảo đều là ăn được rồi…”

Anh ta vừa nói, mọi người lại bắt đầu… nuốt nước bọt rột rột.

Thật xấu hổ! Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà nghe người ta tả món ăn thôi cũng thèm thế này?!

Đầu bếp Tưởng lại cười xởi lởi:

“Món này mà ăn với cháo, c.uốn bánh hay đơn giản là ăn với cơm trắng đều tuyệt cả! Chiều nay tôi trộn xong là gửi đi rồi, chốc nữa còn rưới thêm ít dầu ớt với dầu mè cho thơm… Cô có muốn thử luôn không?”

Nói thật, Tống Đàm cũng thấy… thèm quá rồi!

Nhà trồng quá nhiều củ cải, đến ông chú Bảy còn chưa kịp làm mẻ củ cải khô nào, nên cô cũng nhân tiện hỏi luôn:

“Có cơm nguội không ạ? Cho tôi một miếng làm cơm nắm ăn với!”

“Có chứ!”

Buổi chiều mấy người làm vẫn phải ăn cơm, tất nhiên có cơm nguội sẵn. Đầu bếp Tưởng hào hứng:

“Đợi chút nhé, để tôi rang qua nồi cơm nguội cho cháy cạnh, có tí cơm cháy giòn giòn ăn kèm dưa món mới đã miệng!”

Quay đầu nhìn sang đám người đang đứng cạnh Tống Đàm, anh ta lại cười híp mắt:

“Mấy cô cậu có ăn không? Tôi làm luôn cho mỗi người một nắm!”

Loading...